Nơi này có rất nhiều người canh gác, người nào người đó cũng vô cùng nghiêm trang, cẩn thận.
Ẩn thân trên một thân cây gần đó, Hàn Băng lạnh nhạt nhìn họ.
Thuốc bột và bột nước nàng rải quanh phủ vốn là dược nàng chế ra từ thuốc nàng mua bên ngoài, hai loại bột này đụng phải nhau sẽ tạo ra tia lửa, không những vậy, khi gặp phải vật dễ bắt mồi liền nhanh chóng lan ra cho dù vật đó có bị ướt đi chăng nữa cũng vẫn bị thiêu đốt như thường.
Trong không khí thoang thoảng một làn sương mờ rồi dần dày đặc hơn.
Từ xa, tiếng người hô cháy liền bắt đầu, vô số tiếng bước chân chạy tới chạy lui, tiếng múc nước, tiếng dội nước vô cùng hỗn loạn đều truyền đến tai nàng.
Trong lòng cười trộm, Hàn Băng ý cười đầy mắt nhìn đám cháy phía xa đang nhanh chóng lan rộng đến đây.
Thật ra, túi thuốc nàng vứt xuống ao sen là một chất phụ trợ cho việc lửa bắt mồi a! Lúc đầu tiên tạt nước vào thì nhìn có vẻ như lửa bị tắt nhưng nửa phút sau lửa sẽ cháy nhanh hơn và ghê hơn, khó đập tắt hơn.
Ngọn lửa như một con hỏa long điên cuồng cắn xé mọi nơi trong phủ, chỗ nào cũng ghé qua hỏi thăm một lượt rồi như ngửi thấy mùi thơm nào đó hấp dẫn, từ viện này nhảy sang viện khác, từ phòng này sang phòng khác.
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã bao phủ hơn một nửa Tể tướng phủ.
Đội thị vệ canh phòng kho cũng bắt đầu lo lắng chạy đi, dần dần không còn ai canh gác nơi này nữa.
Hàn Băng phi thân từ trên cây xuống, nhẹ nhàng đặt chân trên mặt đất.
Cánh cửa phòng kho rất dễ bị mở ra, một là vì đây là phủ Tể tướng nên không có đạo chích* nào dám vào trộm, hai là do mọi người chủ quan, tin tưởng đội hộ vệ ở nơi đây, không lo sợ vì họ võ công cao cường, không ai địch nổi.
*Đạo chích: kẻ trộm
Vì hai lý do trên mà kho chứa của phủ không bao giờ bị khóa lại nên Hàn Băng vô cùng dễ dàng mà đi vào.
Đôi mắt nàng trong bóng tối hoạt động như một con báo đêm, nhìn qua tất cả đồ vật trong phòng không sót một thứ gì.
Hàn Băng vô cùng thảnh thơi đi qua từng món đồ để trong phòng.
Phủ Tể tướng nói giàu có nhất kinh thành cũng chẳng phải nói chơi, chỉ một kiện vật trong đây bán đi liền đủ tiền cho người ta sử dụng trong vòng ba năm, thậm chí là cả đời người!
Hàn Băng thấy vật gì quý giá liền cất vào tay nải mình mang theo, vui vẻ trộm đồ mà không cần để ý xung quanh, càng không sợ có người đột nhiên xuất hiện.
Đồ nàng trộm cũng không có nhiều lắm, chỉ gồm 2 viên linh châu phát sáng, 3 củ nhân sâm nghìn năm, hai sấp ngân phiếu giá trị vạn lượng, một sấp ngân phiếu nhỏ giá trị trăm lượng hoàng kim cùng một ít đồ trang sức nhỏ như ngọc bội, vòng tay thỉ túy..v..v..
Sau khi quần hết một lượt phòng kho, Hàn Băng liền nhanh chóng phi thân phóng về tiểu viện của mình.
Cầm lấy ngọc bội nhỏ mà mẫu thân Hàn Băng nguyên chủ để lại được giấu dưới gối, Hàn Băng nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhìn lại nơi này lần nữa, nàng liền vung tay, vứt hai gói thuốc bột cùng bột nước vào trong, ngay sau đó, khói liền bốc lên, ngọn lửa nghi ngút nhanh chóng bao vây căn phòng.
Nhìn ngôi mộ của Kiều ma ma một lần nữa, Hàn Băng liền xoay người ly khai nơi này.
Nhảy khỏi bức tường cao hai mét kia, Hàn Băng nhanh chóng rời đi.
........................!
Nhìn dãy phố thưa thớt bóng người và ánh đèn, Hàn Băng bước vào một tửu lâu còn mở cửa.
"Tiểu nhị, còn phòng trống không, cho ta một gian."
"Dạ thưa khách quan, chúng tôi còn ba gian phòng trống, một gian phòng thượng đẳng, hai gian phòng trung đẳng, khách quan muốn thuê loại nào ạ?" Tiểu nhị thấy có người hỏi thuê phòng liền nhanh chóng đáp.
"Vậy cho ta một gian phòng thượng đẳng đi!" Hàn Băng gật đầu.
"Vâng vâng, mời khách quan đi đường này!" Tiểu nhị mặt tươi như hoa dẫn đường.
Nhận được phòng của mình, Hàn Băng liền đóng cửa nghỉ ngơi.
Đặt đống đồ trong tay nải xuống, Hàn Băng chậm