Tiếng lửa cháy tí tách vang lên khiến không gian như ấm hơn, Mạc La gảy gảy tàn than đỏ dưới đáy đống lửa, ánh mắt nhìn Hàn Băng đang vô tư ngắm sao trời kia.
Mạc La là người gắn bó với đoàn thương buôn lâu nhất, những chuyến đi nhận thêm khách như vậy hắn thấy không ít.
Nhưng người giống như Hàn Băng này thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Những khách đi thường là một đội ngũ nhỏ từ ba người trở lên.
Cũng đều là người của nước khác đến, nhưng từ trên người Hàn Băng, hắn cảm nhận được sự khác biệt rất kỳ lạ.
Hàn Băng cảm nhận được ánh mắt của Mạc La nhìn mình, chậm rãi thu lại ánh mắt trên bầu trời, di chuyển nhãn cầu về phía hắn.
Mạc La bị bắt gặp không kịp thu lại ánh mắt, lúng túng cúi đầu chỉnh lại củi lửa, đầu óc loay hoay tìm chủ đề nói chuyện.
"Ngươi là người của Vân Tinh quốc?"
"Không phải!"
"Vậy ngươi là người của nước nào?"
"Ta đến từ hư vô!"
"..." Mạc La không biết nên nói gì thêm.
Chả lẽ đầu óc đứa trẻ Băng Phong này có vấn đề sao?
Hàn Băng thấy hắn im lặng liền không để ý hắn nữa, nằm xuống miếng vải được trải sẵn sau lưng, hai tay đặt sau gáy làm gối đầu, lặng nhìn những ngôi sao sáng.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Xoạt xoạt xoạt!
Hàn Băng ngồi bật dậy, xoay người nắm chặt thanh kiếm đỏ, tư thế chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào!
Mạc La thấy nàng đột nhiên bày ra tư thế đó thì cực kỳ bất ngờ, một lúc sau hắn mới lắp bắp hỏi nàng.
"Ngươi...!ngươi làm gì vậy?" Không lẽ hắn (HB) đột nhiên muốn giết mình sao?
"Có thứ gì đó đang đến! Rất đông!" Hàn Băng cẩn thận cảm nhận, chắc chắn nói.
Mạc La thấy biểu cảm nghiêm trọng của nàng cũng nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng di chuyển đánh thức những người khác dậy.
"Có chuyện gì sao?" Đoàn người sau khi thức dậy hết liền khó hiểu hỏi nhau.
"Băng công tử nói chúng ta phải đề cao cảnh giác, có thứ gì đó sắp tới, rất đông!" Mạc La đơn giản giải thích cho họ hiểu.
Mạc La vừa dứt lời, từ phía đằng đông bắt đầu nổi lên bụi cát, vô số tiếng "cạch cạch cạch" phát ra, ồn hơn tiếng pháo hoa ngày lễ.
Bởi vì quá tối, mọi người chưa nhìn rõ được vật thể đang di chuyển kia là gì, vậy nên họ vô cùng lo lắng và thận trọng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hàn Băng cầm một quả bom lửa, mạnh mẽ vứt về hướng đám bụi đó, ánh lửa bừng lên, thứ đang tiến đến khiến mọi người phải ngây ngốc sợ hãi.
Là hạt tử! *
*hạt tử: bọ cạp.
Không những thế mà còn là hạt tử khổng lồ! Chúng kéo theo nhau thành đàn, như một đoàn quân nhanh chóng tiến về phía họ.
"Mau! Mau chạy đi!"
Không rõ là ai lên tiếng, mọi người liền bắt đầu tán loạn kéo lạc đà cùng Bạch Tượng linh thú dậy, vội vàng chạy trốn.
Hàn Băng phi thân nhảy lên người hắc mã, chân kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương.
Kha Vũ cưỡi lạc đà chạy song song với Hàn Băng, vừa chạy vừa quay lại phía sau nhìn.
Những con bọ cạp đó vô cùng to lớn, lớp vỏ cứng bóng bảy dưới ánh lửa lại càng trở lên rắn chắc.
Những chiếc càng liên tục phát ra tiếng "cạch cạch" rợn người.
Chiếc đuôi của chúng vểnh cao, đầu đuôi chứa nọc độc cực kì sặc bén, hướng về phía trước như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
"Băng Phong đệ, chúng ta phải quay lại huyện thành Chiêu Tiêu, sau đó tìm người trợ giúp!"
Kha Vũ gào thật to với nàng, tiếng gió cùng tiếng vó ngựa như muốn vùi lấp đi tiếng nói của hắn.
Hàn Băng không trả lời hắn, cả người ép sát xuống lưng ngựa, càng thêm tăng tốc phi hắc mã đi.
Đằng sau, những thành viên trong đoàn buôn bỏ mặc tất cả hàng hóa, leo lên lạc đà phi như bay về huyện thành Chiêu Tiêu, Bạch Tượng linh thú dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm phía sau, cố gắng dốc sức chạy theo đoàn người.
Tốc độ của hạt tử rất nhanh, nhìn những nhân loại nhỏ bé kia cực kỳ hưng phấn, bữa tối của bọn chúng đã đến rồi!
Bạch Tượng linh thú bốn chân giẫm trên nền cát, mỗi bước đi như búa tạ giáng xuống mặt đất, rung động mãnh liệt.
Một