Sau khi đủ số người, Triệu Sơn liền đi vào sau cánh cửa, hợp lực với quân lính nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Phía bên trên, người chỉ huy quân lính là tướng quân Xích Vệ, bận rộn ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị phản kích đàn linh thú.
"Báo! Thưa tướng quân, linh thú tấn công lần này là một đàn hạt tử khổng lồ! Thông tin đến từ những người vừa tiến vào, vô cùng chính xác."
Triệu Sơn ngắn gọn đem tình hình báo lại cho quân lính, sau đó quân lính cử ra một người, dẫn đoàn người của bọn họ đến một quán trọ nghỉ ngơi và chữa trị vết thương ngoài da.
Hàn Băng không bị thương, nhưng Mạc La cùng Kha Vũ lại bị thương không nhẹ.
Khắp cánh tay tràn đầy máu tươi, cơ thịt bị cứa rách lộ ra bên ngoài, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Đại phu với dược y cùng nhau sát khuẩn và bôi thuốc cho họ, quấn chặt cánh tay bằng vải sạch sau đó dặn dò mọi thứ rồi mới dời đi.
Bạch Tượng linh thú bị thương ở rất nhiều chỗ, nhưng đều là vết thương ngoài da, cũng không bị trúng độc, chỉ cần đắp thuốc đều đặn cũng sẽ lành lại!
Triệu Sơn đi tới trước mặt Kha Vũ và Mạc La, lẳng lặng ôm lấy họ.
"Làm tốt lắm! Thật may khi hai người không sao!"
"Đúng là nguy hiểm mà!"
"Chú ý dưỡng thương đấy huynh đệ!"
Mọi người trong đoàn buôn cũng đổ xô vào ôm lấy hai người, nói những lời thật lòng.
Sau khi hai nhân vật chính bị ôm đến nghẹt thở, đám người mới tản ra, Triệu Sơn đi đến trước mặt Hàn Băng, trịnh trọng cúi đầu.
"Băng Phong công tử, lần này mạng của bọn ta đều là do ngươi cứu! Triệu Sơn ta không bao giờ quên, sau này nguyện ghi nhớ công ơn cứu mạng này! Dù có lên núi đao xuống đầm sâu, ta cũng sẽ trả ơn cho công tử!"
Kha Vũ và Mạc La cũng đứng dậy xếp vào hàng với mọi người, cúi đầu một cách thành tâm nhất.
"Ta còn phải nhờ vả vào mọi người nhiều lắm, không cần phải vậy đâu! Mọi người cứ tự nhiên là được!" Hàn Băng đứng dậy vỗ vai Triệu Sơn, lắc đầu nói.
"Sau này, Băng Phong sẽ là tiểu đệ của Triệu Sơn ta, nếu ai dám bắt nạt hắn, cũng chính là bắt nạt Triệu Sơn ta đây! Băng Phong đệ, đệ có chấp nhận ca ca ta đây không?!"
Hàn Băng ngây ngốc một hồi, sau đó sảng khoái cười to hai tiếng.
"Ha ha! Được! Sau này Triệu ca sẽ là ca ca của đệ!"
Tư Gia Lâm không biết lấy từ đâu một bình rượu lớn cùng mấy cái bát con đến, vạch ra chủ ý cắt máu ăn thề, cùng nhau làm huynh đệ kết nghĩa.
Mười hai người tính cả Hàn Băng, mỗi người đều nhỏ một giọt máu vào bình rượu đấy, sau đó rót ra những chiếc bát, giơ thật cao nói lên câu nói cổ điển.
"Ta, Triệu Sơn, hôm nay tại nơi này, nguyện cùng Băng Phong tiểu đệ cắt máu ăn thề, nhận làm huynh đệ! Dù không sinh cùng giờ cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
"Ta, Mạc La, hôm nay tại nơi này...."
"Ta, Viên Tịnh....!"
"Ta....!"
"Ta tên Băng Phong, ngày hôm nay tại đây có nhật nguyện chứng giám, nhận mọi người làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
Cuối cùng đến lượt Hàn Băng, nàng giơ cao bát rượu trong tay, rõ ràng nói một câu rồi uống cạn.
"Hay!"
Mọi người trong đoàn buôn thi nhau gọi Hàn Băng là tiểu đệ, vì nàng là người nhỏ nhất trong đoàn người, nên mọi người thống nhất gọi nàng là Tiểu Phong.
Xong hết tất cả, mọi người liền cùng nhau ngồi xuống bàn bạc.
Lô hàng kia coi như bỏ đi, đối với Triệu Sơn thì lô hàng đó chẳng là gì cả, giống như một nắm cát trong sa mạc vậy, không đáng nhắc tới.
Chuyện bọn họ lo lắng chính là đàn hạt tử kia! Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp phải đàn hạt tử khổng lồ đến như vậy!
"Tiểu Phong, làm sao đệ biết có thứ gì đó đang tới?" Mạc La tò mò hỏi nàng.
"Thính giác đệ tốt, nên nghe được."
"Vậy thứ mà đệ ném ra khi đó...?" Tư Gia Lâm cẩn trọng nhìn Hàn Băng.
"Cái đó...!Không giấu gì mọi người, đó là