Hàn Băng sau khi đưa chiếc túi thêu liền ngồi xuống không nhìn họ, nhấm nháp thưởng thức li trà thơm, không nói gì.
"Tiểu Phong thật thẳng thắn mà! Ha ha, nhìn cô nương người ta buồn chưa kìa!"
Kha Vũ nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Ân tiếc hận lắc đầu.
Một cô nương xinh xắn như vậy, thẳng thắn như vậy, dứt khoát như vậy mà bị tiểu đệ của mình từ chối, thật có chút không lỡ nhìn.
Hàn Băng ngước mắt nhìn hắn một cái, quay người ra ngoài cửa sổ tiếp tục ngắm phong cảnh.
Kha Vũ cũng bắt chước nàng nhìn ngắm những người bên dưới, lâu lâu chỉ cho Hàn Băng biết đó là cái gì.
Sau khi dạo chơi chán rồi, hai người về đến sân viện của mình, thông báo với Triệu Sơn rồi ai về phòng đấy.
..........................!
"Điện hạ, người ngài cho tìm kiếm đã có tung tích rồi ạ!"
"Ừ?" Hoàng Tiêu Dương tay chậm rãi lật sách, mắt không nhìn lên.
"Theo thông tin tình báo, người đó hiện đang ở kinh thành nước ta.
Theo một đội thương buôn đến đây, so với miêu tả của Điện hạ giống đến tám phần!"
"Ồ!" Hoàng Tiêu Dương gấp cuốn sách lại, hai mắt hiện lên tia hứng thú.
"Đừng làm gì hắn, cho người âm thầm quan sát."
"Vâng!"
"Điều tra thêm những chuyện gần đây liên quan đến hắn rồi báo lại cho bổn Điện hạ!"
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay!"
"Ngươi khiến ta tìm thật lâu, Băng Phong à!"
Từ lần đấu hội thơ ở Minh Thần quốc đó đến nay, hắn đã tìm nàng gần nửa năm rồi! Bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng cũng có manh mối!
...........................!
Hàn Băng ở cùng với đội của Triệu Sơn, những ngày không có việc gì làm liền bị Kha Vũ kéo đi khắp nơi.
Ngày mười năm cả đám người cùng tiến đến rạp xiếc Hồng Quang nổi tiếng nhất kinh thành.
Mặc dù chưa đến thời gian biểu diễn nhưng người đến nơi đây rất đông.
Rạp xiếc được xây dựng ở một nơi rộng rãi gần ngoại ô kinh thành.
Nó không giống như hiện đại, dựng lều lên cao mà chỉ đơn giản là ở trong một khu đất trống trải sạch sẽ, vẽ lên một vòng tròn, phân chia bên trong biểu diễn và bên ngoài người xem bằng các khối đá lớn, xung quanh dùng những ngọn đuốc để thắp sáng.
Xung quanh vòng tròn đá xếp ghế ngồi cực kỳ ngăn nắp, bày biện theo hình bán nguyệt.
Một nửa giành cho người xem, nửa còn lại là giành cho người của rạp xiếc chuẩn bị.
Nghệ nhân diễn xiếc sẽ chuẩn bị trong nhà tập chính của họ.
Nhà tập chính được xây dựng ở ngay cạnh nơi biểu diễn, chỉ cần từ trong nhà chính bước ra vài bước sẽ là vòng tròn diễn cùng người xem.
Nhà chính được xây rất kiên cố và rộng lớn, sơ bộ qua có thể chứa được hơn năm trăm người.
Bên trong để vô số đồ vật tập luyện cùng đạo cụ biểu diễn.
Các nghệ nhân tất bật chuẩn bị trang phục, đạo cụ biểu diễn, nội dung biểu diễn, động tác biểu diễn....!
Hàn Băng cùng nhóm của Triệu Sơn đi đến hàng ghế đầu tiên, đưa cho người dẫn khách của rạp xiếc mấy tấm vé, người dẫn khách đó sau khi thấy những tấm vé đó liền cúi người tươi cười, dắt bọn họ đi đến một hàng ghế gần ngay đầu.
"Các đệ phải tranh thủ xem cho đã đi, sau này bận rộn không có thời gian xem đâu." Triệu Sơn ha ha cười, nói với mọi người.
"Triệu ca, bọn ta cũng không còn trẻ gì nữa, không quá hứng thú với những thứ này.
Nhưng mà mấy tiểu tử nhỏ tuổi đây hẳn sẽ thích thú đấy, hôm nay nên để họ xem cho thỏa nhãn* đi mới được!"
*nhãn: mắt.
"Ha ha, đúng! Mấy tiểu tử các ngươi hãy xem cho thoải mái đi, có khi rất lâu sau mới xem lại được đấy!"
Hàn Băng im lặng ngồi nghe họ nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía nhà luyện chính.
Nàng đang tự hỏi, liệu những nghệ nhân đó sẽ biểu diễn được những màn ảo thuật nào?!
Thời gian trôi qua thêm một khắc, xung quanh đã chật kín chỗ ngồi, ồn ào náo nhiệt.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống vang lên, mọi người đồng loạt mà yên tĩnh lại, nhìn về phía sân diễn.
"Rạp xiếc Hồng Quang xin kính chào những quý khách thân mến! Cảm ơn những quý khách đã đến đây vào buổi