Cửa nhà luyện chính tỏa ra khói mờ, sau đó là hai bóng dáng dần tiến tới.
Một cao một thấp, một lớn một bé.
Người lớn có một thân hình cơ bắp rắn chắc, mỗi một bước đi đều vô cùng có lực.
Mặc dù như vậy nhưng đầu có hắn rất nhỏ, giống như cơ thể ba mươi đầu mười tuổi vậy!
Bóng người nhỏ hơn chính là một tiểu hầu tử!* Nhưng tiểu hầu này lại di chuyển bằng hai chân giống như người, nên lúc đầu dưới làn khói mờ liền tưởng là một tiểu hài tử.
*tiểu hầu: con khỉ nhỏ.
Ánh mắt của tiểu hầu nhìn rất giống mắt người.
Ánh mắt đó mang theo sự mệt mỏi và bất lực, càng thêm là sự sợ hãi tuyệt vọng.
Hàn Băng chăm chú nhìn tiểu hầu đó, tiểu hầu dường như cảm nhận được liền nghiêng đầu nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, tiểu hầu liền lập tức quay đi ngay.
Tiểu hầu nhận lấy mấy quả trứng từ người bạn đồng diễn bắt đầu tung hứng.
"Woaaaaa...!Tuyệt quá đi!"
"Hay quá hay quá!"
"Thật giỏi quá! Điêu luyện thật!"
Vô số lời hét tán dương từ người xem diễn bên dưới vang lên, cả sân diễn như sôi động thêm rất nhiều.
"Hàn Băng, đệ thấy sao? Có phải thấy tiểu hầu đó rất giỏi không?" Kha Vũ ngồi bên cạnh nàng vỗ vai hỏi.
Hàn Băng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như câu trả lời.
Ở thời đại này, làm được như vậy đúng là rất tốt rồi!
"Ha ha, mau nhìn xem! Người đầu nhỏ kia thật hài hước!"
"Ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy màn biểu diễn như vậy đấy!"
"Nhìn thật khôi hài! Ha ha..."
Người đầu nhỏ biểu diễn kịch hài câm, diễn như bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng vô hình.
Hàn Băng ngồi nhìn màn biểu diễn một cách thản nhiên và bĩnh tĩnh, so với mọi người hò hét cười nói xung quanh, nàng gần như đã tách khỏi thế giới ồn ào này.
Tiểu hầu tung hứng rất chuyên tâm, cái đuôi dài đằng sau lắc qua lắc lại theo chuyển động của cơ thể.
...........................
"Thưa Điện hạ, Băng công tử hôm nay đã đi đến rạp xiếc Hồng Quang xem diễn xiếc.
Sau khi kết thúc, công tử đã đi về cùng đoàn người thương buôn." Ám vệ kính cẩn báo cáo lại.
"Ta đã biết! Tiếp tục theo dõi, chớ để bị lộ! Lui ra đi." Hoàng Tiêu Dương cầm bút viết viết trên giấy, mặt không ngước lên.
"Dạ!" Ám vệ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất.
Hoàng Tiêu Dương đặt bút lông qua một bên, cầm lấy tờ giấy lên thổi vài hơi.
Nhân tài thì phải biết trọng dụng!
Trên mặt tờ giấy, hình của Hàn Băng được hắn vẽ vô cùng chân thực.
Hoàng Tiêu Dương nhìn tờ giấy một lúc lâu rồi cuộn tròn lại, để vào một hộp gỗ dài.
............................
Bên ngoài....
Mặt trăng trên cao tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vô số các tinh tú nối nhau tạo nên những mảng trời đầy óng ánh, xinh đẹp.
Hàn Băng nằm trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt đặt tại một điểm không di chuyển.
Từ khi vào kinh thành Dực Hoàng quốc, Hàn Băng đã biết có người đang âm thầm theo dõi nàng.
Bởi vì những người đó chưa từng để lộ ra sát khí nên Hàn Băng cũng lười không muốn xử lý.
Nàng muốn biết, những người đó theo dõi nàng nhằm mục đích gì!? Và ai là người ra lệnh theo dõi nàng?!
"Cạnh!"
Vù!
Một bóng đen nhanh chóng vụt qua, Hàn Băng chớp mắt cũng đã biến mất.
Bóng đen phía trước vô cùng linh hoạt, hắn dùng kinh công nhẹ nhàng di chuyển giữa các nóc nhà, tiến về vùng ngoại ô.
Hàn Băng ẩn giấu hơi thở, lấy từ trong trữ nạp giới ra một chiếc áo choàng đen, nhanh chóng khoác lên người.
Bóng đen dường như không cảm nhận được có người theo sau, một mạch chạy thẳng tới nơi hoang vắng rồi mới dừng lại.
Đây không phải là nơi ở của đoàn xiếc Hồng Quang sao?
Hàn Băng nhíu mày nghi ngờ, đừng trên nóc nhà của nhà luyện chính rồi chậm rãi ẩn mình trên đó.
Bóng đen bên dưới đi vào trong nhà luyện chính, bỏ khăn bịt mặt xuống.
Tên nam tử đó chính là người dẫn đầu giới thiệu các tiết mục.
Sau khi tháo khăn xuống, hắn vứt xuống đất một vật thể nhỏ.
Hàn Băng nhìn qua khe hở trên nóc nhà luyện