"Hả? Cái gì cơ? Là thuốc chứ không phải kẹo à?" Tư Gia Lâm ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua hỏi lại.
"Không! Đây là thuốc mà!"
"Giống thuốc thật đấy!"
Triệu Sơn nhìn viên thuốc trong tay Kha Vũ, cũng cảm thấy khá quen mắt.
Hắn lại tự đổ một viên trong lọ của hắn ra, tự mình nhìn ngắm.
"!!!" Triệu Sơn bất ngờ không tin nổi quay sang nhìn Nam Thiên Sang.
Nam Thiên Sang ngơ ngác nhìn mọi người xong lại quay sang nhìn Hàn Băng.
Hàn Băng cười nhẹ, gắp cho hắn một miếng thịt cá kho và một miếng thịt cừu chiên nấm.
"Ăn đi!"
"Vâng."
Triệu Sơn suy nghĩ móc nối lại với nhau, lại nhìn về phía Hàn Băng, càng thêm kinh ngạc.
"E hèm, thôi ăn đi! Ăn xong rồi so cũng được, mau ăn không lại nguội hết giờ."
Mọi người cũng không nói về chủ đề thuốc kia nữa, bắt đầu hăng say uống rượu nói chuyện.
.......................!
"Tiểu Phong, đây là chuyện đùa đúng không?" Triệu Sơn đặt lọ gốm mà Nam Thiên Sang đưa hắn lúc ăn cơm lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Là thật." Hàn Băng lắc đầu, đính chính lại sự thật này.
"Không thể nào! Đây là Thiên Lộ Đan! Một viên có thể tăng một năm công lực, một năm có thể dùng năm viên! Rất quý giá đó!"
Hàn Băng gật gật đầu.
Đối với người tu luyện nội công như họ đúng là quý giá thật!
"Nếu để lộ ra tiểu tử đó biết thuật luyện đan, vậy sẽ dẫn tới bao nhiêu phong ba cơ chứ?!"
"Chuyện này đệ đã có cách để giải quyết, huynh không cần quá lo lắng.
Đệ có chuyện khác muốn bàn bạc với huynh!"
"Chuyện gì vậy, đệ cứ nói ra! Nếu giúp được, huynh chắc chắn sẽ giúp!"
"Lúc nãy trong bữa ăn, chuyện số tiền đó, về đúng lúc là như nào?" Hàn Băng nhìn thẳng mắt Triệu Sơn hỏi.
Triệu Sơn có chút ngập ngừng, suy nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu nói ra.
Dạo gần đây việc làm ăn của Triệu Bảo Cư bị thua thiệt ở nhiều mặt, lại bị những đối thủ khác chèn ép.
Thương nhân ở kinh thành có bốn thế lực độc chiếm nhiều năm, là nhà Triệu, Long, Kim và nhà Trình.
Đột nhiên hai tháng trước, một nhà thương gia khác nhanh chóng phất lên, kết thông gia với nhà Kim.
Đó là nhà Phương.
Kim, Phương bắt tay nhau, thu mua một số sản nghiệp dưới tên các nhà còn lại bằng những hình thức khác nhau, rất nhanh liền vươn lên đứng nhất nhì trong năm nhà thương nhân.
Triệu Sơn lúc đầu cũng không chú ý đến họ, nhưng sau khi vài mối làm ăn bị cướp mất, lại bị thu mua lại những cửa tiệm hạng hai, hạng ba hắn mới để tâm.
Dần đà, việc làm ăn của Triệu Sơn bắt đầu sa sút nghiêm trọng, các bậc tiền bối Triệu gia cuống cuồng lên, ép hắn cưới con gái của Trình gia.
Hai nhà liên hôn sẽ giúp cho nền móng kinh tế vững chắc và đảm bảo hơn rất nhiều, nhưng Triệu Sơn không muốn cưới người con gái hắn không yêu, nên tìm mọi cách xoay sở, mong lật lại tình huống này.
Hàn Băng gật đầu, đã hiểu mọi chuyện.
Trong đầu nàng nhanh chóng lóe ra vô số những kế hoạch cùng tính toán.
"Huynh có biết cái gọi là hội đấu giá không?"
"Hội đấu giá là cái gì? Ta chưa nghe bao giờ!"
"Hội đấu giá là..." Hàn Băng bắt đầu phổ cập kiến thức cho hắn, từ quy trình đến cách thức, quá trình tuyên truyền cùng phương pháp hoạt động.
Qua từng câu từng chữ của Hàn Băng, mắt Triệu Sơn dần sáng lên như nhìn thấy được tương lai rạng rỡ phía trước.
"Nhưng để có thể xây dựng một buổi đấu giá hoàn hảo, đầu tiên cần có vật phẩm trân quý và đội phòng vệ đảm bảo an toàn suốt thời gian diễn ra buổi đấu giá."
Triệu Sơn gật đầu hiểu rõ, cảm thán đầu óc thông minh của nàng.
"Nhưng vật phẩm trân quý rất khó tìm, làm sao có thể lấy ra đấu giá được chứ?"
"Vậy nên mới cần phải tuyên truyền! Huynh hãy nói rằng hội đấu giá lần này không chỉ bán ra, mà còn có mua vào những món hàng quý báu, thông tin người bán sẽ là tuyệt mật! Người bán có thể ở lại xem quá trình bán vật phẩm, sau khi bán xong sẽ chiết xuất ra mười phần trăm tiền hoa