"...!Và một chuyện nữa, khi các vị bỏ tiền ra và đến đây, Triệu mỗ biết các vị đã phần nào tin tưởng danh tiếng Triệu gia.
Triệu gia chưa bao giờ lừa ai bất cứ việc gì, đặc biệt là trong chuyện làm ăn, chúng tôi càng cực kỳ uy tín, thanh dang trăm năm chưa từng bị vấy bẩn dù một lần!"
Sau khi nghe Triệu Cảnh nói, mọi người dần ổn định lại.
Quả thật, trong những nhà thương nhân thì Triệu gia là nhà có danh tiếng tốt nhất trong năm nhà.
"Được rồi! Chúng ta sẽ đến với vật phẩm mở màn đầu tiên cho mọi người làm quen và hiểu hơn về đấu giá."
Triệu Cảnh hướng vào sau cánh gà vỗ tay hai cái, một tiểu nữ đồng xinh xắn dễ thương bê một chiếc khay vuông che vải đỏ nhẹ nhàng bước lên, mỉm cười thật tươi đứng giữa sân khấu.
"Vật phầm đầu tiên chúng ta sẽ đấu giá là..." Triệu Cảnh vừa nói tay vừa đưa đến bên mép miếng vải đỏ, chậm rãi kéo xuống.
"Quả Chu Thọ!"
Mọi người bên dưới ồ lên kinh ngạc.
Quả Chu Thọ khá là khó tìm thấy, vì nó nằm trong rừng sâu, hơn năm mươi năm mới có một quả.
"Công dụng của Quả Chu Thọ chính là kéo dài tuổi thọ con người thêm ba năm, lại không hề có tác dụng phụ gì khác! Khởi đầu là năm trăm lượng vàng, mỗi lần nâng giá không ít hơn mười lượng vàng.
Mời mọi người ra giá!"
Trong đại sảnh, mọi người xì xào bàn tán nhưng cũng chưa có người ra giá ngay lập tức.
Qua tầm nửa khắc, một tấm bảng giơ lên.
"Sáu trăm lượng vàng!"
"Sáu trăm hai mươi lượng vàng!"
"Sáu trăm năm mươi lượng vàng!"
Trong đại sảnh lần lượt có ba người giơ bảng.
Mọi người nhìn những tấm bảng đó dần hiểu hơn, cũng có thêm những tấm bảng khác giơ lên.
"Sáu trăm năm mươi lượng vàng!"
"Bảy trăm lượng vàng!"
"Bảy trăm hai mươi!"
"Bảy trăm năm mươi!"
...!
"Tám trăm tám mươi lượng vàng!"
Sau khi số tiền này được hô lên, mọi người cũng dần im lặng lại.
"Tám trăm tám mươi lượng vàng.
Còn ai muốn ra giá cao hơn không? Nếu không ai ra giá cao hơn, vậy Quả Chu Thọ này sẽ thuộc về vị khách số ba mươi năm!"
Triệu Cảnh mỉm cười nhìn xuống bên dưới, chốt hạ số tiền.
Tiểu nữ đồng mang khay vật phẩm rời xuống, lùi về sau cánh gà.
"Sau khi buổi đấu giá kết thúc, mời ngài cầm theo bảng số và tiền đến phòng giao dịch.
Tiếp theo, chúng ta đến với vật phẩm đấu giá thứ hai!"
Phía sau một tiểu hài tử mập mạp mũm mĩm từng bước tiến lên, bưng một khay tròn, cũng phủ một tấm vải đỏ.
"Vật phẩm lần này là..." Triệu Cảnh hơi kéo dài giọng nói, sau đó kéo tấm vải xuống, để lộ một lọ gốm sứ nhỏ tinh xảo.
"Chính là Tú nhan đan!"
Mọi người ồ lên! Tiếng nghị luận vang lên không ngớt.
Là đan dược đấy! Đan dược vô cùng trân quý và hiếm thấy trên đại lục này!
"Tú Nhan Đan có tác dụng lưu giữ tuổi trẻ.
Giúp cho ngoại hình luôn ở tuổi thanh xuân trẻ mãi không già! Cho dù là lão thái thái bảy mươi tuổi cũng có thể trẻ như nữ nhân mười bảy! Giá khởi điểm là tám trăm lượng vàng! Mỗi một lần ra giá không dưới năm mươi lượng vàng!"
Sau khi giới thiệu xong, đám nữ nhân gần như bắt đầu xì xào bàn tán muốn mua.
Nữ nhân mà, ai chả muốn xinh đẹp, ai chả muốn trẻ mãi không già!
"Tướng công, ngài mua cho thiếp đi!"
"Đại nhân, nếu ngươi mua cho ta đan dược đó, ta sẽ là của ngài!"
"Công tử, người ta muốn a!"
Vô số tấm bảng giơ lên, tiếng hô báo giá không ngừng nghỉ, so với Quả Chu Thọ nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
"Chín trăm lượng vàng!"
"Một nghìn lượng!"
"Một nghìn ba trăm!"
"Một nghìn năm trăm!"
"Hai nghìn!"
"Hai nghìn năm trăm!"
...
"Năm nghìn lượng vàng!"
Khi tiếng hô vang nên, mọi người cũng dần yên tĩnh trở lại.
Chỉ là một viên đan dược giữ dung mạo, cũng không trợ giúp việc tu luyện, không cần quá lãng phí tiền của.
"Năm nghìn lượng vàng! Có ai ra giá cao hơn không? Nếu không có ai vậy.."
"Sáu nghìn lượng vàng!" Tiếng từ lầu hai truyền đến.
Là phòng số một trăm ba mươi.
Mọi người đồng nhất quay lại nhìn về phía căn phòng, nhưng không thấy người nào.
Bất quá họ biết,