Cạch-
"Ai nha!" Dạ Tứ đang ngủ gà ngủ gật bên ngoài, thình lình bị tiếng mở cửa làm giật mình.
"Vương gia, nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?"
Dạ Mặc Thần ừ một tiếng bước đi, Dạ Tứ lập tức đuổi theo.
"Người bên trong có phải thái thượng hoàng hay không? Ta vẫn chưa được gặp hắn bao giờ, nghe nói năm năm trước ngài ấy bỏ lại giang sơn đi chu du thiên hạ…"
Minh Vương điện hạ liếc mắt: "Ngươi nói nhiều quá."
Dạ Tứ thức thời ngậm miệng, "Cái đó… ta nói thêm một câu nữa thôi.
Người của nhị công chúa đang ở trước chờ ngươi, có cần tránh hay không a?"
"Đi gặp nàng."
Dạ Mặc Thần rời đi, Dạ Uyên thở phào một hơi.
Mới năm năm, tiểu tử này đã trưởng thành không ít, nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng chưa chắc thắng được.
Chỉ là hắn trong lòng luôn trắc trở một chuyện.
Năm đó Dung Mị rời đi là vì Thiên Ma, nhưng ngần ấy thời gian cũng không thấy vết tích Thiên Ma xuất hiện.
Dạ Uyên cúi đầu như suy tư gì.
Chẳng lẽ, hắn chung quy vẫn là xem thường tiểu cô nương đó rồi sao?
"Nhị công chúa Nam Tuyết Quốc, Đế Liên Vận..."
Hắn vừa nhập cảnh không lâu đã bị nàng phát hiện, nhất định là đã âm thầm theo dõi từ lâu.
Xem ra Đế Liên Vận vẫn rất dụng tâm với Mặc Thần, chỉ là đứa con này của hắn a...!nhìn dáng vẻ hoàn toàn không có buông bỏ được.
"Hỏi thế gian, tình là gì...."
- ---------------
"Minh Vương điện hạ!"
Chờ đợi Dạ Mặc Thần chính là hai nữ tử, trong đó Dạ Tứ nhận thức một người là thị nữ bên cạnh nhị công chúa Nam Tuyết Quốc, Đồng Nhi cô nương.
Mặc dù nói là thị nữ nhưng Đồng Nhi không ăn mặc giống như tỳ nữ thông thường, ngược lại địa vị của nàng càng là vượt xa nhiều tiểu thư quan lại khác.
Đó là vì thiên phú thực lực của nàng, hơn nữa là vị chủ nhân đứng sau nàng đó là người không phải ai cũng có thể đắc tội.
Người còn lại cũng không kém, phấn dung diễm lệ, một thân quý khí, hẳn cũng là một tiểu thư danh gia.
Tây Môn Tình Nhi nhìn thấy người tới thì đôi mắt sáng ngời, thật là không uổng một chuyến đi!
Kể từ khi quỷ tộc xuất hiện, phong hào của Minh Vương sớm đã lan truyền toàn bộ đại lục.
Mọi người nhận thức hắn không chỉ là một thiên tài, mà còn là chiến thần! Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Tuy nàng đường đường quận chúa Nam Tuyết Quốc cũng chỉ gặp mặt hắn mấy lần.
Nam nhân hoàn mỹ như vậy, làm nàng cảm thấy tự thẹn không bằng, cho dù Đế Liên Vận ghép với hắn một đôi nàng cũng cảm thấy còn xa mới đủ!
Thiên hạ này thật sự có một nữ tử có thể sánh đôi với hắn sao?
Nhưng mà hiện tại Tây Môn Tình Nhi nhìn thấy gương mặt thịnh thế mỹ nhan như thiên thần kia, mọi tâm tư đều ném ra sau đầu, còn lại chỉ là lòng ngực thình thịch nhảy lên kịch liệt.
Không chỉ Tây Môn Tình Nhi, Đồng Nhi cũng nghĩ như vậy!
Ánh mắt của hai người làm cho Dạ Tứ cực kỳ vô ngữ.
Ai bảo nhà hắn có một vương gia vạn người mê đâu?
"Hai vị cô nương đường xá xa xôi tới đây, vất vả rồi.
Lần này phải cảm tạ nhị công chúa giúp đỡ chúng ta mới tìm thấy thái thượng hoàng, đa tạ! Vương gia không thích nợ ân tình người khác, không biết công chúa quý quốc có yêu cầu gì trao đổi hay không?" Thân là phát ngôn viên của Dạ Mặc Thần, Dạ Tứ làm việc cũng rất nhanh nhẹn.
"Không ngại, không ngại.
Có thể giúp được Minh Vương điện hạ là điều chúng ta nên làm." Đồng Nhi nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt vẫn luôn trộm ngó Dạ Mặc Thần.
Dạ Mặc Thần hơi hơi nhíu mày, người vốn là lạnh lẽo càng thêm băng giá, rõ ràng, hắn đang rất không kiên nhẫn.
Đồng Nhi nhẹ run lên: "Ta… Công chúa xác thật có lời muốn chuyển tới điện hạ!"
"Vốn là công chúa muốn tự mình đến gặp điện hạ, nhưng Đại Điển Tứ Quốc sắp đến, nàng còn phải vội sắp xếp.
Vậy nên liền sai ta đưa thiệp mời này cho ngài, hy vọng Minh Vương điện hạ có thể đến tham dự sinh thần của công chúa."
Sinh thần?
Trong đó có rất nhiều ý tứ nha!
Dạ Tứ tiếp nhận thiệp mời, quay đầu liền thấy Dạ Mặc Thần đã đạm mạc rời đi.
Căn bản là không hề liếc mắt nhìn các nàng một cái!
Bọn họ đi rồi, hai nữ tử lúc này mới hồi phục tinh thần.
Đồng Nhi nhíu mày nhìn Tây Môn Tình Nhi: "Quận chúa, thỉnh tự trọng, Minh Vương không phải người mà