Góc tường, một đôi mắt to dò ra đảo quanh bốn phía, thi thoảng chớp chớp, xác nhận không có người theo đuổi, nàng mới rụt vào trong.
"Tiểu Miên Miên, không có người, mau ra đây." Đôi mắt to tròn, giọng nói non nớt, đúng là Cổ Linh kiếm trong hình hài một cô bé 5 tuổi.
"Thật sự không có người đuổi theo?"
Cổ Linh thấy thế thì buồn cười: "Tiểu Miên Miên ngươi có cần phải thế không? Không biết còn tưởng ngươi gặp phải đại địch!"
Phượng Miên Miên lạnh nhạt phun ra hai từ: "Nữ nhân, phiền phức."
"Nói cứ như ngươi không phải nữ." Cổ Linh khinh thường nói.
"Còn không phải tại Mị Nhi gây hoạ, suốt ngày chọc đào hoa rồi biến mất dạng, đám nữ nhân không thấy Mị Nhi liền chuyển hướng ta, muốn đánh cũng đánh không được."
Nếu không trực tiếp đánh ngất các nàng, cần gì phiền phức!
Có Bạch Lăng ở đây thì tốt rồi, ngày thường đều do nàng ta xử lý.
(Bạch Lăng: Bây giờ đã biết sự lợi hại của bổn điện chưa ha ha ha~)
Cổ Linh: "Không phải còn có ta sao.
Chúng ta sớm dọn dẹp tàn dư quỷ tộc sau đó rời đi nơi này."
Phượng Miên Miên gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Dung Mị để Cổ Linh kiếm ở đây làm việc tìm kiếm nhanh hơn nhiều, bây giờ chỉ cần xác nhận lại một vòng là có thể đi được rồi.
Keng!
Rầm rầm!
"Tiểu Miên Miên, nghe xem, bên kia hình như có tiếng đánh nhau." Cổ Linh hướng phía trong hẻm nhìn lại.
Phượng Miên Miên: "Quỷ tộc?"
Cổ Linh lắc đầu: "Không phải, nhưng..."
"Vậy không liên quan đến ta."
Phượng Miên Miên mặt vô biểu tình tăng tốc bước chân.
Nhưng mà không kịp.
Người phía sau đã nhìn thấy nàng, tốc độ lao rất nhanh về phía này!
"Cô nương, tránh đường...! A…!"
Người sau bỗng dưng phát ra một tiếng kinh hô sau đó im bặt.
Phượng Miên Miên hơi nghiêng đầu liền va phải một đôi mắt trừng to.
Nam tử da thịt trắng nõn, ngũ quan như ngọc, mặc dù lúc này có hơi chật vật, song cũng không ảnh hưởng đến khí chất anh tuấn phong lãng trên người hắn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong mắt toàn là phản chiếu ảnh ngược của nhau.
Phượng Miên Miên vẫn luôn trơ một khuôn mặt giờ phút này thế nhưng lộ ra kinh ngạc, càng thêm là hoảng hốt!
Dạ, Mặc, Phong?!
Sao hắn lại ở đây!?
Sắc mặt Phượng Miên Miên tức khắc không được tốt!
"Nàng…!" Dạ Mặc Phong trong mắt chứa đầy hồ nghi, không thể tin được.
Hắn vừa mở miệng, Phượng Miên Miên lập tức giật mình giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, phản xạ có điều kiện nàng liền giơ tay…
Phanh một tiếng!
Dạ Mặc Phong hoa hoa lệ lệ té xỉu.
Cổ Linh: "...."
Phượng Miên Miên: "...."
Cổ Linh: Không hổ là Tiểu Miên Miên, ra tay nhanh gọn lẹ! Đủ vô tình!
Phượng Miên Miên: Ta chỉ là phản xạ có điều kiện, ai biết hắn yếu ớt như vậy, đánh một cái liền ngất.
Phượng Miên Miên ho khan vài tiếng che giấu ngượng ngùng, ánh mắt lúng túng: "Phải, phải làm sao bây giờ?"
"Không ngờ lại gặp được hắn ở đây.
Dù sao cũng gặp, hắn bị người ta truy đuổi, không thể bỏ mặc được.
Ta đi giải quyết đám người phía sau, ngươi xem mà làm đi." Cổ Linh trực tiếp vứt nồi cho Phượng Miên Miên.
Hẻm nhỏ chỉ còn lại hai người, nam nhân còn đang nằm trên mặt đất.
Phượng Miên Miên: "....." Vô ngữ.
Phượng Miên Miên dùng chân đá nhẹ vài phát, xác định hắn thật sự ngất đi.
"Thật sự ngất? Ta… ra tay không nặng mà… Không lẽ là bị thương?"
Phượng Miên Miên ngồi bên cạnh kiểm tra một lượt, xác định Dạ Mặc Phong không bị trọng thương thì thoáng yên tâm.
Lực chú ý của nàng rất nhanh đã bị khuôn mặt tuấn tú kia hấp dẫn.
Phượng Miên Miên không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn ở Luyện Khí Tháp, thiếu niên cũng là bộ dáng thê thê thảm thảm, mà nàng lại nhắm mắt làm ngơ thấy chết không cứu.
Sau này hắn không ít lấy chuyện đó ra hờn dỗi với nàng đâu.
"Đồ ngốc, vì sao lúc nào gặp ngươi cũng chật vật như vậy..."
"Lần này ta cứu ngươi rồi, ngươi muốn báo đáp ta thế nào?"
Phượng Miên Miên bỗng vươn tay muốn chạm vào mặt hắn.
Đúng lúc này!
"Dừng tay!"
Một đạo giọng nữ thanh lảnh vang lên.
Biểu tình của Phượng Miên Miên lập tức biến