“Sau đó xảy ra dị biến, Kiếp Thiên Ma Đế vừa mới rời khỏi ta đã rơi vào tuyệt cảnh, sau đó bị Thiên Ảnh dùng Không Huyễn Thạch đánh ngất và truyền đi...!Đến nơi bị truyền tới, đúng lúc gặp được Lạc Trường Sinh và Hỏa Phá Vân.”“Ta từng thấy được đoạn trí nhớ bị Kiếm Quân phong tỏa của Lạc Trường Sinh thông qua kiếp hồn của Vũ Dao, thế nên biết rằng ta được Hỏa Phá Vân cứu, cũng biết được bọn họ gặp ta trong tình trạng hôn mê ở thời gian nào, ở chỗ nào của tinh vực.”“Với tu vi của Hỏa Phá Vân, lấy tốc độ tối đa để đưa ta từ tinh vực đến Lưu Quang Giới chỉ mất thời gian một canh giờ.”“Thời gian đó, đại lục Thiên Huyền vừa mới vào giờ sửu, Lưu Vân Thành vẫn là đêm tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cho dù Hỏa Phá Vân có cố ý thả chậm tốc độ xuống còn một nửa, dùng hai canh giờ để đưa ta tới nơi thì thời gian đó, màn đêm ở Lưu Vân Thành cũng vẫn chưa tan hết.”“Nếu như ngươi di dời Lam Cực Tinh trước khi ta được đưa đến Lưu Quang Giới, như vậy dị tượng mà Vô Tâm khắc hẳn là nằm ở trong đêm tối.”“Nhưng mà hình ảnh trong Hằng Ảnh Thạch lại là ban ngày.”Tử quang cũng được, không dấu vết xuyên qua kết giới phụ hồn cũng được, Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc cũng được...!Tất cả những nghi ngờ, sơ hở, không thích hợp đều có thể giải thích được, đều có thể khiến bản thân hắn tin tưởng...Nhưng mà một lời nói dối thuyết phục lại có thể phủ định tất cả lời giải thích và tin tưởng.Đôi môi Thủy Mị Âm trắng bệch gần như bị cắn đến chảy máu, không có lời nào để phản bác.Cho dù nàng lấy loại lý do cực kỳ buồn cười và vớ vẩn như “nói không chừng trên đường đi Hỏa Phá Vân đã chuồn đi ha ba canh giờ để ngủ một giấc” để phản bác lại cũng vô dụng.
Bởi vì có rất nhiều thứ có thể che giấu, nhưng thời gian Vân Triệt được đưa tới Lưu Quang Giới lại rất dễ xác nhận.Thủy Thiên Hành biết, Thủy Ánh Nguyệt biết, Hỏa Phá Vân biết...!Chỉ cần Vân Triệt đồng ý, thậm chí có thể chuẩn xác đến chớp mắt.“Trên đường đến đây, ta thậm chí đã tự khuyên mình rất nhiều lần, lời nói dối này có thể nào là do năm đó ngươi nói nhầm không, hoặc là rối loạn trí nhớ nhất thời...!Thực ra sau khi ta tới Lưu Quang Giới, ngươi mới di dời Lam Cực Tinh.”“Thậm chí vì để chứng minh suy nghĩ vô cùng miễn cưỡng này mà ta đã cố ý ở lại chứng thực với phụ thân ngươi...!Hắn cho ta câu trả lời mà ta muốn: Trong lúc ta hôn mê, ngươi đã từng rời đi trong chốc lát.”“Nhưng mà...” Vân Triệt nhắm mắt lại, giọng nói âm u trầm thấp: “Mị Âm của ta thực sự quá thông minh, quá thận trọng.
Năm đó, ngươi không hề hiểu biết về đại lục Thiên Huyền, nhưng hai năm này, ngươi thường xuyên đi tới đại lục Thiên Huyền, đã quen thuộc với các đặc trưng của nơi đó, hiểu