Cơn gió khẽ thổi qua mái tóc trắng xanh kia ngước nhìn lên trời cảnh đẹp thật khó rời đôi chim tung cánh bay đi trao cho nhau những vũ điệu đẹp nhất thật khó có thể với tới được điều đó nàng thở dài 1 tiếng rồi lặng lẽ ngắm bầu trời đêm.
- Ta ở nơi này liệu huynh có còn nhớ hẹn ước năm xưa huynh đã hứa với ta không Khương ca ???
Về phía hai huynh đệ Hoàng Khương Thiên Vũ vẫn chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng kết quả vẫn như vậy cả hai bất lực Thiên Vũ liếc Hoàng Khương rồi chất vấn hỏi.
- Quan hệ của cả 2 trước đây rất tốt mà sao bây giờ lại thành ra như vậy ???
- Đệ nghe thấy hết rồi sao ???
- Không trong lần cả 2 đấu với nhau đệ cảm thấy hình như huynh nương tay với cô ấy nhưng lại sợ điều gì đó mà bản thân không muốn nói hay thậm chí là không muốn cô ấy biết nhưng tình cảm đè nén trong lòng liệu có tốt không hay huynh vẫn cứ muốn trốn tránh cứ như vậy mãi đến hết đời sao ????
Thiên Vũ cố gắng giải thích cho Hoàng Khương hiểu rằng nên lamg điều nên làm nhưng Hoàng Khương vẫn chọn cách im lặng không nói gì cả , lặng lẹ tìm kiếm tiếp trong sự vô vọng nhìn thấy điều này xảy ra nhìn cái cách mà Hoàng Khương làm khiến Thiên Vũ tức giận lao tới đánh văng Hoàng Khương vào tường rồi nói.
- Nếu huynh mãi không chịu tỉnh hay tiếp tục lừa dối bản thân thân là đệ không thể khoanh tay đứng nhìn được đừng có trách đệ đại ca.
Thiên Vũ lấy ra Khí Binh rồi lao thẳng tới chỗ Hoàng Khương đánh một trận sinh tử nhưng cho dù đã mạnh tay hết sức có thể nhưng Hoàng Khương chỉ biết im lặng để Thiên Vũ đánh , sự tức giận tăng đến đỉnh điểm Thiên Vũ tóm lấy cổ áo Hoàng Khương lên rồi nói.
- Nếu đã không đón nhận cô ấy vậy thì tại sao tại sao lại gieo cho cô ấy cái thứ hi vọng đó cơ chứ hả tại sao huynh lại làm thế gia tộc thì sao chứ có đủ bản lĩnh có đủ thực lực thì hãy đứng lên mà làm chủ vận mệnh mình đi chôn vùi cái tình cảm đó xuống tận cùng con tim như huynh thì mãi mãi không hiểu được cái gọi là sự trân thành vẹn kiếp đâu !!!!
Đột nhiên Hoàng Khương nhíu mày tức giận cho Thiên Vũ 1 quyền văng đi rất xa.
- ĐỆ TƯỞNG CON NGƯỜI CÓ THỂ THAY ĐỔI SỐ PHẬN ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH SẴN RỒI HAY SAO HẢ ??? ĐỆ NGHĨ TA ĐÃ VỨT BỎ CÁI THÚ TÌNH CẢM MÀ TA LUÔN TRÂN TRỌNG NÓ SUỐT CHỪNG ẤY NĂM QUA HAY SAO HẢ ???
Thiên Vũ lao tới chỗ Hoàng Khương cho Hoàng Khương 1 quyền nhưng lại lãnh trọn thêm 1 quyền nữa vào mặt cả hai cứ như vậy đánh nhau đến mức thương tích nặng nề sau cùng cả hai đều gục ngã xuống vì bản thân đã đến cực hạn của bản thân Thiên Vũ gắng gượng đi về phía chỗ Hoàng Khương rồi nói.
- Nếu đã chịu hiểu thông qua việc này hẳn huynh đã chịu mở lời rồi chứ ??? Không có bất cứ một ai hay kẻ nào có thể cản được huynh làm chủ vận mệnh của mình tất sẽ được tôn trọng đừng trở thành thứ mà bản thân luôn căm ghét đi gặp cô ấy đi đệ nghĩ là nơi đó đấy khởi đầu cho sự chờ đợi trông mong được vẹn kiếp.
- Có lẽ nên như vậy kìm nén mãi không phải là cách tốt nhất đối với cô ấy nhưng lại trực tiếp đẩy cô ấy ra xa nhưng vẫn chấp nhận cách làm của ta có lẽ rất khó có thể 1 lời nói hết được.
Hoàng Khương đứng dậy rồi rời đi còn Thiên Vũ vẫn nằm gục xuống đất vì quá mệt mỏi và mỉm cười chúc cho cả hai sẽ có được câu trả lời thỏa đáng mà mình mong muốn được nghe.
Mẫn Tuệ vẫn ở đó lặng lẹ nhìn về phía kinh thành kia vẻ mặt u sầu đó khiến cho Hoàng Khương cảm thấy tội lỗi nhẹ nhàng đi tới chỗ Mẫn Tuệ giang rộng đôi tay mình ra ôm lấy nàng ấy vào lòng một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
- Như vậy có được không Tuệ Nhi hãy để ta được ôm muội thêm chút nữa được không ???
- Vâng !!!
Mẫn Tuệ giờ đây đã có câu trả lời cho bản thân mình vòng tay ấm áp đó đã khiến cho nàng ấy cảm giác được nương tựa vào được an ủi được yêu thương và tình yêu thương đó