Tuy rằng hai người đều mặc đồ đen nhưng Ly Diên tinh mắt vẫn nhìn thấy vết máu trải rộng bên trên.
Không chỉ có thế, tóc tai bọn họ rối bời, quần áo nhăn nhúm, thậm chí có chỗ còn bị rách.
Điều may mắn duy nhất là có vẻ bọn họ không bị thương.
“Không thể đến khu vực cửu sắc, mùi hương phát ra từ người quái vật kia có thể khiến những người chưa biến dị xảy ra biến dị.
Nhất định chúng ta phải cách xa chỗ đó.”
Vệ Giới rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Công Tử Diễn: “Chúng ta đi bên nào?”
“Đi theo ta.” Công Tử Diễn nghe xong, thận trọng nhẹ gật đầu, đi nhanh vài bước dẫn đường.
Phía sau bọn họ còn có không ít hắc y nhân, khoảng hai ba mươi người, trên thân đều mang sát khí, đi mấy bước lại quay đầu nhìn theo bản năng.
Vẻ mặt nghiêm nghị kia giống như sợ quái vật kia lại đột ngột xuất hiện.
“Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể đuổi kịp các ngươi.”
Lúc này Ly Diên mới nhớ tới, vỗ vai Vệ Giới: “Mau thả ta xuống.”
Nàng nặng như vậy, cũng làm khó hắn khiêng nàng chạy một đoạn đường dài thế.
Vệ Giới nghe vậy dừng chân, đặt nàng xuống, nhíu mày nhìn nàng: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Ta phát hiện mùi hương trên người nó hơi kỳ lạ nên chạy về báo tin cho người bên khu vực màu đỏ, bây giờ bọn họ cũng đã dọn ra ngoài rồi.”
Vệ Giới gật đầu, quay đầu lại dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút, đuổi kịp.”
Ly Diên gật đầu, vẫn không quên sợ hãi nhìn lại phía sau.
Không biết bước chân của bọn họ có nhanh hay không, quái vật kia có đuổi theo hay không.
Tất cả tương tác giữa hai người sớm đã không còn đề phòng và do dự như ban đầu, từ lâu đã trở nên quen thuộc, tự nhiên.
Giống như vợ chồng chưa cưới đúng nghĩa, hắn chăm sóc nàng, nàng nghĩ tới hắn.
Có lẽ người trong cuộc không chú ý tới, nhưng Công Tử Diễn lại đặt phản ứng tự nhiên của Vệ Giới vào mắt.
Chuyện này hình như có chút không bình thường lắm.
“Bên trong có người không?”
Công Tử Diễn lắc đầu: “Chết thì chết, tàn thì tàn.
Không chết hết cũng bị chính người của chúng ta giết chết.
Hiện tại ở bên trong đã không còn người sống nữa.”
Lời này mặc dù nghe vô tình, cũng nói hơi nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Ly Diên, trong lòng hắn tất nhiên không dễ chịu.
Dù gì những người đó đều là thủ hạ của hắn, trơ mắt nhìn bọn họ biến dị thì thôi, còn phải đích thân giết bọn họ.
Cho dù là ai cũng sẽ đau khổ nhỉ?
“Chúng ta, cuối cùng vẫn chậm một bước.”
Lúc lời nói nặng nề nhưng ẩn chứa thù hận của Công Tử Diễn vang lên, Ly Diên lại mặt mày do dự nhìn phía sau bọn họ: “Quái vật kia, tại sao đến giờ còn chưa đuổi kịp?”
Ánh mắt Công Tử Diễn lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Ta ném bom cháy vào người nàng ta.
Lúc này, chỉ sợ nàng ta đang bị thiêu cháy!”
Bom lửa?
Là loại lửa một khi dính phải thì không dễ dập tắt ư?
Đúng là may mắn, may mà có vị vương phi Mễ Nhiêu truyền kỳ kia!
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ly Diên nhìn xung quanh, nàng chưa từng tới đây, nó nằm bên ngoài khu vực cửu sắc, xa xa, có thể lờ mờ trông thấy tường thành phía xa.
Vị trí hiện tại của bọn họ là một đồng cỏ rộng lớn, rất trống trải, gần như liếc mắt là có thể trở thành mục tiêu.
“Nơi này là sân luyện tập, hơi trống, chúng ta phải băng qua nơi này, lên tường thành, từ tường thành tiến vào thành trì phía sau.”
Khu vực lớn Chỉ Túy Kim Mê này chỉ là một trong số những thành trì của Bất Dạ thành, phía sau của nó còn có mấy thành trì.
Vốn dĩ bọn họ có thể theo cửa sau của Chỉ Túy Kim Mê đi thẳng tới thành trì số hai, nhưng bây giờ bọn họ đã chạy ngược chiều, chỉ có thể đổi đường.
“Cũng không biết bom cháy kia có thể giải quyết nàng ta hay không?”
Nét mặt của Công Tử Diễn rất nghiêm túc: “E rằng không thể, nàng ta còn khó đối phó hơn tưởng tượng của chúng ta.
Hiện tại điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là người của chúng ta đã rút lui toàn bộ, nếu không kết cục sẽ thảm thiết vô cùng.”
“Nguy rồi, liệu nàng ta có chạy về phía cửa thành số hai hay không? Không phải là người của chúng ta đều trốn trong một thành trì chứ?”
Giọng của Công Tử Diễn rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chắc chắn: “Cửa thành của Bất Dạ thành đều dùng nguyên liệu đặc biệt chế thành, cả hỏa lực cũng không làm nổ được.
Chỉ một độc nhân mà thôi, nàng ta vẫn chưa có khả năng đó.
Hiện tại nhiều nhất là có thể kéo dài một chút thời gian.”
Từ vị trí của bọn họ ở vị trí hiện tại đến tường thành, ước tính cần ít nhất nửa canh giờ.
“Cũng không biết đội ngũ ra ngoài thăm dò có phát hiện hay không.”
Hiện tại điều Ly Diên lo lắng nhất là cái gọi là đạn tín hiệu kia đại biểu cho điều gì.
Nếu như là tín hiệu cầu cứu thì cũng thôi, nhưng nếu mang ý nghĩa gì khác thì phiền rồi…
Mấu chốt là bây giờ nàng còn không liên lạc được với Bạch Tra.
Nói là bốn bề thù địch cũng không tính là khoa trương.
“Tới giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì, ngươi đừng quá bi quan, chuyện do người làm!”
Nhìn vẻ mặt nàng sầu khổ, lúc Công Tử Diễn quay người đi không quên an ủi nàng một câu.
Ly Diên khẽ thở dài: “Bây giờ cả thời gian dừng lại cũng chẳng có, làm sao mới có thể dành thời gian đi nghiên cứu thuốc giải đây?”
“Còn có một việc, có lẽ các ngươi vẫn chưa biết.
Một khi bị quái vật kia cắn, ta không có bất kỳ biện pháp nào.
Cho dù chế ra thuốc giải cũng không thể giải độc.
Thuốc giải của ta chỉ có thể ngăn ngừa, không thể trị tận gốc.
Nói cách khác, người bình thường sử dụng, cho dù bị cắn cũng sẽ không bị lây nhiễm.
Nhưng nếu chưa sử dụng thuốc giải đã bị cắn, vậy cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được.”
Lời vừa nói ra, chẳng những Công Tử Diễn ngây ngẩn cả người, ngay cả những người đi phía trước với Vệ Giới cũng đồng loạt quay đầu lại.
Hiển nhiên, chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại là kết quả như vậy.
Những người