Mọi người sốt ruột chạy trối chết, không ai chú ý tới sau khi Ly Diên rời khỏi, một bóng đen nhỏ xinh biến thành một luồng sáng màu mực, lan về phía ngược lại của bọn họ.
Tuy rằng tạm thời bọn họ dẫn trước, nhưng thực lực của Bách Lý Phức vốn đã trên xích giai, cộng thêm sau khi nàng ta biến dị mặc dù cơ thể thoạt nhìn cực kỳ không cân đối, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Điều này khiến ưu thế dẫn đầu của bọn họ cũng trở nên tràn đầy nguy cơ.
Những người thể lực yếu hiển nhiên đã trở thành mục tiêu tấn công của Bách Lý Phức.
Ly Diên thực lực tương đối yếu, nếu không phải có Vệ Giới hỗ trợ, còn có Công Tử Diễn thỉnh thoảng nhúng tay, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lúc bọn họ thở hổn hển lên tường thành, tiểu đội vốn hai ba mươi người chỉ còn lại mười mấy người.
Đáng tiếc, bọn họ không có thời gian thở dốc đã bị Bách Lý Phức sau khi ăn no nê đuổi theo sát nút.
Tuy rằng Ly Diên rất ghét cảm giác bị người ta đuổi theo liều mạng chạy thế này, nhưng vừa thế chiến trường đẫm máu sau lưng, có khổ nữa mệt nữa cũng phải cắn răng kiên rì.
“Nàng ta sắp lên đây rồi, tiếp tục như vậy không phải cách.
Vừa rồi hình như chúng ta đã quên chuyện quan trọng nhất, nàng ta không thể phá vỡ cửa thành, nhưng nàng ta có thể từ trên tường thành nhảy xuống mà.
Như vậy, chẳng phải là chúng ta dẫn nàng ta tới sào huyệt của mình hay sao?”
Đột nhiên, tốc độ của Công Tử Diễn chậm lại.
Hắn liếc Bách Lý Phức loạng chà loạng choạng nhưng bước chân lại đi như bay phía sau, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn mọi người.
Ly Diên vì những lời này của hắn mà cơ thể khẽ run lên: “Đúng, đúng vậy.
Sao lại quên mất điều này chứ? Thế, thế phải làm sao bây giờ? Nàng ta sắp tới rồi.”
Công Tử Diễn thậm chí chú ý tới rõ ràng bom cháy vừa rồi không mang tới bao nhiêu tổn thương cho nàng ta, chỉ đốt trụi lớp quần áo bên ngoài của nàng ta, khiến làn da thoạt nhìn càng đen hơn lúc trước.
Ngoài ra căn bản không có ảnh hưởng gì.
Thứ giống như giáp vảy màu đen trên làn da nàng ta đao thương bất nhập, đâm thế nào cũng không thủng.
Nhưng cũng không thể tấn công nàng ta ở cự ly gần, bất cẩn sẽ bị móng tay bén nhọn của nàng ta cào trúng và đầu rắn vờn quanh của nàng ta cắn.
Một khi bị cắn hoặc lưu lại miệng vết thương, vậy tương đương hết thuốc chữa.
Làm sao bây giờ? Không thể chạy tiếp nữa.
Như vậy, hình như chỉ còn lại một đường để đi.
Công Tử Diễn ngước gương mặt tuấn tú loang lổ vết máu, đôi mắt nặng nề nhìn thủ hạ của mình: “Các ngươi có sợ chết không?”
Những thủ hạ này đều là binh giỏi tướng tài của Bất Dạ thành, trải qua một cuộc giết chóc như vậy, mặc dù đã không còn lại nhiều lắm, nhưng ánh mắt ai cũng tràn đầy kiên định.
Dưới ánh mặt trời, mọi người nắm chặt trường kiếm trong tay, đôi mắt quyết tuyệt nhìn tiểu chủ tử của mình chăm chú, miệng đồng thanh hô: “Bất Dạ thành, muôn năm!”
“Muôn năm, muôn năm, muôn năm!”
“Thiếu chủ, ngài cứ ra lệnh, bọn ta thề chết tuân theo, quyết sẽ không lùi lại nửa bước!”
Ánh mắt của Công Tử Diễn đảo qua từng gương mặt trẻ tuổi cương nghị, tản ra chính trực và dũng cảm của bọn họ, trong lòng tiếc hận, dùng sức khẽ cắn răng ngà.
“Rất tốt, đây mới là hảo nam nhi của Bất Dạ thành chúng ta.
Vậy chúng ta hãy đoàn kết nhất trí, triệt để giải quyết quái vật này trong trận pháp tiếp khách của chúng ta!”
Mọi người vốn đã bắt đầu tuyệt vọng, vào lúc nghe thấy trận pháp tiếp khách, đôi mắt thoáng chốc sáng rỡ, tựa như nhìn thấy hi vọng sống sót trong giọng nói của Công Tử Diễn.
Ly Diên và Vệ Giới lẳng lặng quan sát cảnh tượng này.
Ngược chiều ánh sáng, ánh mặt trời chói lọi dường như khiến cho người thiếu niên tuy rằng chỉ mới mười tuổi, trong lòng lại mạnh mẽ như vậy càng thêm cao lớn kiên cường.
Trường bào màu đen theo gió tung bay, mặc dù đã bị máu tươi nhuộm bẩn rách rưới, lại không hề ảnh hưởng tới lực uy hiếp bẩm sinh tỏa ra từ người hắn.
Giọng của hắn không lớn, nhưng từng chữ âm vang.
Bình tĩnh trong giọng nói càng để lộ một cỗ uy nghiêm bất khả xâm phạm, đủ để cho những người đang đứng đây nghe rõ.
Hắn như vậy, cho dù là ngông cuồng như Vệ Giới, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra một loại kính trọng cực kỳ đặc biệt.
Thì ra có đôi khi, độ tuổi và uy vọng không tỷ lệ thuận với nhau.
Người thiếu niên này, rất không đơn giản!
“Công tử…” Ly Diên như cảm thấy quyết tâm của hắn, chẳng hiểu sao trong lòng run rẩy, dây cung nào đó cũng vì vậy mà căng chặt.
“Khang thất cô nương, mọi chuyện sắp tới đành giao cho các vị rồi.
Làm phiền nhị vị tức tốc trở về cửa thành thứ hai, giúp ta chủ trì đại cục.
Nơi này, để cho ta tới giải quyết tốt hậu quả đi!”
“Không, sao có thể như vậy được? Bách Lý Phức đã ma hóa rồi, nàng ta như vậy, làm sao các ngươi có thể đối phó nổi?”
Giọng nói của Ly Diên có chút run rẩy, đôi mắt đen càng không nháy nhìn chòng chọc Công Tử Diễn, quyến luyến trong mắt bất giác khiến Vệ Giới nhíu mày.
“Quái vật này, cho dù cộng thêm hai người các ngươi cũng không làm nên chuyện gì.
Giữ ngươi lại, ít nhiều gì người bình thường còn có một tia hy vọng.
Ngươi nhất định phải mau tìm chỗ dừng lại, nghiên cứu thuốc giải.
Đừng quên, ở đây còn có ngàn vạn người chờ ngươi giải cứu.”
Nói đến đây, hắn vô thức nhìn về phía Vệ Giới phía sau: “Phượng vương điện hạ?”
“Ngươi nói đi.” Ánh mắt Vệ Giới bình tĩnh nhìn sang.
Đầu tiên Công Tử Diễn thâm thúy nhìn hắn, sau đó lại hơi cúi người: “Mọi chuyện, xin nhờ ngươi!”
Vệ Giới nhướng mày, trong ánh mắt sâu kín ẩn chứa phức tạp khó hiểu: “Bổn vương sẽ cố gắng hết sức.”
Công Tử Diễn nghe thấy thế, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sau đó hắn chợt xoay người, Ly Diên lập tức tiến tới, lại bị Vệ Giới kéo lại.
Từ xa truyền đến giọng nói bình tĩnh thanh đạm trước sau như một của hắn: “Bất Dạ thành, tạm thời giao cho các vị.”
Công Tử Diễn dẫn theo người của mình, dùng