Nhìn đáy mắt thất ca nhà mình hung thần ác sát, Thanh Thần dù to gan cũng không dám đáp lại câu “giành ăn” của hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn Vệ Giới, nhận mệnh làm gã sai vặt phục thị.
Nhưng mỹ thực thật sự quá mê người, mỗi lần Vệ Giới đưa vào trong miệng một miếng, nước bọt của Thanh Thần không cầm được lại nuốt.
Ánh mắt trần trụi kia, dù là Vệ Giới đã nhìn rồi cũng không khỏi cảm thấy uy hiếp quá lớn.
Nhưng ai bảo hiện tại mình như xác ướp, động cũng không động được, chỉ có thể dùng ánh mắt khó chịu của mình, hung hăng như là uy hiếp nhìn chằm chằm Thanh Thần.
Thật ra, dù lúc này Thanh Thần thật sự cướp đồ ăn, chỉ sợ Vệ Giới cũng không thể làm gì hắn ta.
Nhưng hắn ta lại không muốn bởi vì màn này mà hủy đi huy hoàng nửa đời sau vốn có của mình.
Bởi vì hầu hạ tốt vị gia này thì tương lai mới có thể có càng nhiều thịt để ăn.
Ai bảo thất ca nhà hắn ta không phải ai khác mà là vị hôn phu quang minh chính đại của thần trù Ly Diên chứ?
Bên Thanh Thần dày đặc mây đen, Minh Nguyệt sơn trang nơi kia lại là một mảnh hài hoà.
Công Tử Diễn từ bên ngoài trở về ngạc nhiên nhìn một bàn lớn tràn đầy mỹ thực, khi hắn biết đây là Ly Diên tự tay làm thì càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
“Vốn tưởng ngươi nói ngươi biết nấu cơm chỉ nói là nói mà thôi, không nghĩ tới, ngươi biết không ít.
Nhiều như vậy đều là một mình ngươi làm ra?”
“Nào có khoa trương như vậy.
Đầu bếp của ngươi đã phụ giúp với ta, không có bọn họ giúp đỡ, ta cũng không làm được nhiều món như vậy.
Nhanh, nếm thử đi, xem có ngon không?”
“Sắc hương đều đủ như vậy, sao có thể không ngon được?”
Công Tử Diễn tiện tay gắp lên một cây cải dầu, đưa vào miệng, nhai kỹ.
Lát sau vô cùng cảm khái nói: “Một đĩa cải xào dầu cực kỳ đơn giản mà ngươi cũng có thể làm làm ra được tiêu chuẩn cấp đại sư.
Ly Diên à Ly Diên, còn có cái gì ngươi không biết nữa không?”
Ly Diên cũng nghiêm túc, “Cầm Kỳ Thư Họa.
Những thứ này ta không biết.”
Trên thực tế, hiện tại nàng cầm bút lông để viết không được tốt.
Dực ca ca, Vận tỷ tỷ lấy chuyện này ra không ít lần để cười nàng nữa.
“Ngươi thật sự không biết?” Công Tử Diễn ngước mắt nhìn nàng một cái, “Ngay bản chép tay giữ lại của truyền kỳ Vương phi có thể đọc hiểu, ngươi nói ngươi không biết Cầm Kỳ Thư Họa?”
Nói ra ai tin chứ?
Ly Diên khoát tay, “Chuyện này sao có thể đánh đồng chứ.
Haizz.
Nói đến chuyện này, nơi này của ngươi có bút mực không, bút máy cũng được, còn cả bút chì nữa, đều đưa cho ta một rương.
Bút lông này ta không quen dùng.”
Trong mắt Công Tử Diễn chậm rãi tỏa ra ý cười: “Ta đã nói rồi.
Sao ngươi có lòng tốt nấu cơm cho ta chứ.
Xem ra ngươi có mục đích không đơn giản mà! Đều đưa đến một cái rương.
Lời này cũng chỉ có ngươi dám nói!”
“Một câu thôi, đưa hay không đưa!”
Lông mày Ly Diên nhướng lên, cười giống như không cười nhìn hắn.
Công Tử Diễn bất đắc dĩ lắc đầu, “Ân nhân cứu mạng đã phân phó, tiểu nhân sao dám từ chối? Đợi lúc nào ngươi về, ta sẽ phái người đưa đồ cho ngươi.
Lần này ngươi hài lòng chưa?”
Ly Diên nghe, chạy đến bên cạnh Công Tử Diễn, khi hắn còn không chưa kịp phản ứng, “chụt” một cái, hôn một cái trên mặt của hắn.
Trong giây lát, Công Tử Diễn theo bản năng nhìn xung quanh.
Ly Diên buồn cười nhìn hắn: “Yên tâm, nơi này chỉ có hai chúng ta, không ai trông thấy!”
Công Tử Diễn lập tức lấy khăn tay ra, như có chuyện dùng sức lau mặt, ghét bỏ không thôi trừng mắt nhìn ai đó béo mập đang cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi có thấy buồn nôn hay không hả.
Đây chính là nụ hôn đầu của công tử ta, nếu bị thuộc hạ nhìn thấy, chỉ sợ trong phòng này đã có một đám té xỉu rồi!”
Ly Diên không để ý lắm khoát khoát tay, một mặt ngạo kiều: “Xuỳ, có thể được bản cô nương hôn, đây chính là phúc khí mà ngươi tu luyện.
Ngươi đừng có mà ở trong phúc không biết hưởng.
Người khác có muốn, ta còn lâu mới cho!”
Công Tử Diễn bị mặt dày của nàng làm cho sặc mà trực tiếp phun trà ra: “Khụ khụ khụ, khụ khụ.
Ngươi cảm thấy, ngươi cảm thấy, nam nhân kia nhìn thấy gương mặt này của ngươi có thể hôn được chắc?”
Nếu là đổi lại người bên ngoài có lẽ sẽ bị đả kích, nhưng tim của Ly Diên đã sớm luyện thành Kim Cương Bất Hoại, chịu đựng được bất kỳ loại đả kích nào, không thèm để ý nhún vai: “Ngươi thì biết cái gì? Có thể hôn được gương mặt này, đều là chân ái, chân ái!”
Công Tử Diễn thu liễm ý cười, nhìn nàng chăm chú.
Sau một lúc lâu, mới đột nhiên nói một câu: “Diên nhi, không phải ta đả kích ngươi, mà nếu ngươi cứ ôm mục đích này, sợ rằng cả đời này ngươi cũng không tìm được chân ái!”
Ly Diên không buồn không giận, chỉ cười nhạt một tiếng: “Người sống một đời, nào có nhiều chỗ hoàn mỹ như vậy? Ông trời ban cho ta ngón tay kỳ diệu như thế, giúp ta hành y tế thế, sao có thể lại cho ta một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết chứ? Như vậy cũng không phải là người nữa mà là thần.
Giống như ngươi, cho dù có trong lòng tràn đầy khát vọng, nhưng thân thể không theo nổi, không phải cũng lãng phí sao?”
Công Tử Diễn sửng sốt mấy giây đồng hồ, hình như nhớ ra gì đó, nụ cười trên mặt cũng biến thành chua chát, gượng cười nói: “Ngươi nói đúng.
Trên đời này nào có người hoàn mỹ như vậy?”
“Nào nào nào, làm gì vậy.
Lời này của ta vốn có ý khích lệ ngươi, cũng không phải để nhìn ngươi âm thầm thương đau.
Chẳng lẽ ngươi không tin trình độ của ta? Có ta ở đây, bệnh của ngươi có thể trị tận gốc.
Nói đến cái này khiến ta nhớ đến một thứ.
Chỗ của ngươi có Cố Nguyên đan không?”
Cố Nguyên đan?
Công Tử Diễn ngưng thần nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.
Ngươi muốn thứ này làm gì?”
Không có như trong dự liệu.
Ly Diên thở dài, “Cố Nguyên đan này với đan điền của ngươi có tác dụng bổ sung rất tốt, dù là tái tạo lại huyết mạch hay là