Lông mi dài và rậm của Công Tử Diễn khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phong hộ pháp: “Ngọc Ngân?”
Phong hộ pháp gật đầu: “Công tử không nghe lầm, đúng thật là Ngọc Ngân, Ngọc thái tử.”
Công Tử Diễn nhíu mày: “Hắn tìm bản công tử làm gì?”
“Nếu công tử không muốn gặp, thuộc hạ đi cản lại?”
Phong hộ pháp nhìn mặt đoán ý, không ngờ, Công Tử Diễn lại đưa tay: “Tới chính là khách, thay đồ.”
Hắn có thể tùy ý trước mặt Ly Diên nhưng không thể tùy ý trước mặt Ngọc Ngân.
Không phải hắn không coi trọng Ly Diên mà là Ngọc Ngân quá xa lạ với hắn.
Bởi vì khách khí cho nên mới xa cách.
Ngọc Ngân mặc một bộ cẩm bào trắng hoa lệ bình thản ung dung ngồi ở chính sảnh, nhẹ nhàng hững hờ nâng chén trà lên, hai con mắt lại lặng yên không tiếng động quan sát hoàn cảnh nơi này.
Cấm địa của Bất Dạ thành, Minh Nguyệt sơn trang lại mộc mạc ngoài dự đoán, so sánh sự phồn hoa như gấm ở bên ngoài, nơi này nên gọi là “nhà tranh”.
Chỉ là, có thể tạo ra được Bất Dạ thành thần kỳ như vậy, sao lại để cho mình chịu tủi hờn ở loại phòng ốc sơ sài chứ?
Ngọc Ngân nghiêm túc vuốt ve viền chén trà, lại nhìn lá trà trong chén, ngửi hương trà xông vào mũi, trong giây lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Quả nhiên, ngay cả chén trà dùng để đãi khách cũng là trân phẩm gốm sứ mà Thạch Giới đại sự để lại của tiền triều, thì có thể tưởng tượng giá trị của những thứ nho nhỏ dùng để đãi khách trong sảnh này.
Thảo nào dù không nhìn ra được gì nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thâm sâu khó dò, khiến những người nhìn thấy khó mà bỏ qua được.
Chính những chi tiết đơn giản nhưng không khoa trương như vậy đã thể hiện tâm tư chủ nhân.
Nhìn như không có cảm giác tồn tại nhưng so với thứ chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng kia càng thêm có giá trị nội hàm, sang trọng hơn.
Đương nhiên, với người bình thường nếu không có Hỏa Nhãn Kim Tinh này như hắn, sợ đúng là sẽ không coi những thứ này ra gì.
Bởi vậy có thể thấy được, Công Tử Diễn này tâm điệu thấp, không thích xa hoa.
“Thiếu thành chủ đến!” Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Ngọc Ngân lơ đãng ngước mắt, đã bắt gặp một bóng dáng mảnh mai đi tới chỗ hắn ta.
Hắn không tính là cao, còn chưa tới một mét sáu, người mặc gấm bào trắng Nguyệt Nha, trâm bạch ngọc tùy ý vén tóc đen lên.
Ngũ quan không tính là kinh diễm, nhìn lại hết sức thoải mái, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra một loại bình tĩnh, tự nhiên.
Người như hắn không thể nghi ngờ cực kỳ hợp với Minh Nguyệt.
Rất khó tưởng tượng, chính thiếu niên ấy đã xuất hiện ở rừng Hắc Tác ngày hôm đó đã dùng áo choàng đen che đậy mình, trên người đều tản ra một loại khí chất lãnh đạm, cao ngạo, còn có uy nghi của kẻ cầm quyền mới có được.
Ngọc Ngân khá hứng thú mà nhếch môi.
Xem ra, thiếu niên nho nhỏ này còn thú vị hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
“Tại hạ Ngọc Ngân tham kiến thiếu trang chủ.”
Nghe nói hắn chỉ mới mười tuổi, nhưng Ngọc Ngân lại chưa bao giờ xem thường.
“Ngọc thái tử không cần khách khí như vậy, mời ngồi.”
Khi Ngọc Ngân quan sát hắn, Công Tử Diễn cũng nhìn lại.
Tương truyền, vị thái tử gia này từ lúc sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng, lại vì địa vị của mình vững chãi không gì sánh được càng trải rộng chữ vàng kia ra khắp nơi.
Chi phí ăn mặc, không nơi nào không phải là tốt nhất, không thứ gì là không có quan hệ với màu vàng.
Mỗi lần xuất hành, phô trương càng lớn đến khoa trương, sợ dù là hoàng đế cũng còn kém hắn.
Nhưng chính cái loại thích chưng diện yêu cái đẹp như hắn ta, ở nước Kim lại có uy nghiêm không thua gì đế vương.
Cho dù hắn ta xài tiền như nước, xa hoa phung phí nhưng cũng không ai chỉ trích, thậm chí vị thái tử gia này lại càng được nhiều người ủng hộ và kính yêu.
Thật là một tồn tại đáng kinh ngạc!
Hôm nay gặp mặt, mặc dù hắn đã bỏ bảng hiệu màu vàng lóng lánh ngày xưa, đổi sang một một trường bào màu trắng, nhưng bằng vào cái mặt yêu nghiệt, và khí độ không thể bỏ qua kia, vẫn không che được sự cao quý bẩm sinh.
Tương phản với y phục màu vàng sáng rực, loá mắt đánh vào thị giác kia, hiển nhiên, Ngọc Ngân đổi một thân ăn mặc hoàn toàn đã thay đổi khí tràng quanh người, ngoài dự liệu lại tạo ra hình tượng một công tử cao quý trang nhã, không nhiễm trần thế.
Khiến cho người ta không thể không cảm thán, quả nhiên là người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì vàng mà!
“Không biết lần này Ngọc thái tử đến đây là có chuyện gì?”
Ngọc Ngân hơi cười, “Nói ra thật xấu hổ, đến đây đã lâu còn chưa từng chào hỏi chính thức với thiếu thành chủ.
Hôm nay rảnh rỗi nên đặc biệt tới bái phỏng, mong không khiến công tử mất nhã hứng.”
“Ngọc thái tử khách khí rồi.
Nói đến đây cũng là do Bất Dạ thành chiêu đãi không chu đáo, để các vị chịu khổ.”
“Có thể được công tử chăm sóc, vào được rừng Hắc Tác lịch luyện là vinh hạnh của chúng ta, sao là chịu khổ chứ.
Ơn lớn của công tử, chúng ta sẽ để ở trong lòng, chỉ là tại hạ có điều không rõ, mong rằng được công tử chỉ rõ.”
Công Tử Diễn nhàn nhạt nhìn hắn: “Ngọc thái tử không cần khách khí, mời nói.”
“Không biết, công tử có mục đích gì mà giúp đỡ đại lục Tứ Phương như vậy?”
Kỳ thật từ đầu đến cuối, trong lòng hắn ta đã quanh quẩn một cái kết luận.
Lúc mới bắt đầu, hắn ta vẫn không nhìn ra được lập trường của Bất Dạ thành, nhưng từ lúc bọn họ được nuôi thả đến khi đưa vào núi Hắc Tác tự sinh tự diệt sau đó, Ngọc Ngân đã cảm thấy, lòng của người này hướng về đại lục Tứ Phương.
Nếu không, sao lại cần nhọc lòng cho họ một cơ hội như thế được?
Có thể vào núi Hắc Tác tu luyện, tuyệt không phải điều mà cấp bậc như họ đạt được.
Nhưng bọn họ chẳng những đã tiến vào, thậm chí còn có được sự bảo vệ của rất nhiều cao thủ trong bóng tối.
Nào có tài đức gì đây?
“Lần này Ngọc thái tử đến đây chẳng lẽ chính là vì hỏi