Trên quảng trường yên tĩnh, tiếng hét của Khương Hâm dường như đặc biệt lan tỏa.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn một màn này, không nói nên lời.
Có bất ngờ, có ngoài ý muốn, thậm chí còn có kinh hãi.
Khương Hâm rõ ràng cảm giác được tay phải của mình đã bị phế đi!
Hắn không ngờ người thiếu niên có vẻ gầy gò này, thực ra lại có thực lực phi thường, tính tình càng thêm tàn nhẫn!
Hắn muốn đánh trả, nhưng chưa kịp huy động Nguyên Lực, thì đã bị đối phương triệt hạ, làm sao có thể chuyển bại thành thắng?
"Ta..
Ta nhận.."
Khương Hâm biết tình thế đã định nên đành phải thừa nhận thất bại, nếu không thì không biết kẻ điên này sẽ làm ra điều gì nữa.
"Thực đúng là một tiểu tử ngoan độc!"
Không đợi hắn nói xong, bỗng nhiên có một tiếng quát chói tai đột từ bên ngoài vang lên.
Mộ Thanh Lan quay đầu nhìn lại, không biết Khương Phong đã đứng dậy từ lúc nào, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn bên này.
"Chỉ là so đấu một chút thôi.
Vậy mà Mộ Lăng Hàn lại muôn phế đi tay của người Khương gia của ta, không hề suy nghĩ cái gì! Theo ta thấy, Mộ Lăng Hàn không đủ tư cách để thăng cấp! Nếu không, không biết tiếp theo sẽ là ai bị hắn xuống tay tàn nhẫn như vậy!"
Mặc dù không biết Mộ Lăng Hàn đã thắng Khương Hâm bằng cách nào, nhưng trực giác của Khương Phong cho thấy có cái gì đó không đúng, nên liền hô lên ngay lập tức.
"Cần phải hủy bỏ tư cách của hắn!"
Nghe những gì ông ta nói, bầu không khí trong sân đình trệ một lúc.
Không ai nghĩ rằng Mộ Lăng Hàn vậy mà là người chiến thắng, theo lý thì kết quả này là hiển nhiên, nhưng Mộ Lăng Hàn quả thực là có hơi quá mức..
Hơn nữa, hiện tại thấy Khương Phong cũng là quyết tâm muốn làm như vậy.
"Khương Phong! Ngươi đừng quá phận!"
Mộ Nghiêm đứng lên "Hừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Khương Phong vẻ mặt âm trầm.
"Đại hội Tụ Võ này đều là dựa vào thực lực của bản thân.
Bây giờ đã phân thắng bại, vậy mà Khương gia của ngươi lại không dám nhận.
Thật quá vô liêm sỉ!"
Khương Phong hừ lạnh một tiếng: "Một người tâm địa hung ác như vậy làm sao có thể lưu lại?"
Mộ Nghiêm tức giận đến mức phì cười, đáp lại: "Ngươi cũng đừng quên, Khương Hâm vừa rồi còn cố tình móc mắt của Lăng Hàn! Không lẽ Lăng Hàn chẵng những không cần phải đánh lạ mà còn phải chờ người khác ức hiếp sao!"
"Ngươi!"
Khương Phong cứng họng, sắc mặt vô cùng xuất sắc.
Nếu tranh luận như thế này thì bọn họ cũng không thể chiếm lý, nhưng nếu cứ như vậy thì thể diện của Khương gia bọn họ phải quăng đi đâu?
Mộ Thanh Lan lại đột nhiên cười.
Mọi người đều sững sờ.
Thiếu niên hắc y đứng giữa sân thi đấu, thân hình gầy gò, dung nhan tuấn tú, nhưng cho dù chỉ khoanh tay đứng đó, cũng rất phong độ.
Nụ cười này có chút lười biếng và bừa bãi, nhưng lại càng làm cho khuôn mặt vô song kia càng thêm khuynh thế.
Cho dù là thiếu niên, nhưng nụ cười nơi khóe mắt còn có sức hấp dẫn hơn cả nữ nhân.
Trong lúc nhất thời, lại khiến cho nhiều cô gái trên khán đài nhìn vào liền đỏ mặt.
"Nếu là tỷ thí, tự nhiên có kẻ thắng người thua.
Thắng làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé, vốn là chân lý cơ bản nhất và đơn giản nhất.
Ta không biết là từ khi nào, thì mặc người xâu xé, mới là chân lý?"
Nàng đột nhiên nói với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng cũng không che giấu sự mỉa mai trong lời nói.
"Đại thiếu gia Tô gia ở Đế Đô cùng quyết đấu với ta, bị ta đánh gãy một chân.
Tô gia cũng là đánh cuộc thì phải chịu thua, chưa bao giờ tìm phiền phức.
Nhưng ta lại không ngờ, ngươi, người Khương gia của ngươi, mặt mũi thực sự còn lớn hơn cả Tô gia thiếu gia?"
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó, sắc mặt của nhiều người hơi thay đổi.
Tuy rằng Mộ Thanh Lan chỉ nói hai câu, cực kỳ đơn giản, nhưng là chỉ thẳng vào chỗ yếu hại!
Đây vốn là một thế giới tôn trọng cường giả, mọi người chỉ biết hướng tới những người ở trên đỉnh cao mà sùng bái, sẽ không có ai thương hại những kẻ yếu ở dưới thấp!
Lời nói của Mộ Thanh Lan lập tức đánh thức rất nhiều người, lập tức ánh mắt nhìn vào Khương gia cũng có chút thay đổi.
Trong lòng Khương Phong chùng xuống: Tiểu tử này mồm mép hay lắm!
"Nhưng ngươi cũng không thể ngoan độc như vậy.."
"Thắng là thắng, thua là thua, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ Khương gia chủ không hiểu sao?"
Mộ Thanh Lan cắt ngang lời của Khương Phong, trên mặt mang theo