Chiến thắng đầu tiên của Mộ Thanh Lan khiến những người của Mộ gia xả được sự ức chế bấy lâu.
Trong hai năm qua, Khương gia trong tối ngoài sáng đã ngáng chân bọn họ rất nhiều, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đánh vô trong mặt của bọn họ!
Lúc này, sự bất mãn trong lòng của những người có ý kiến với Mộ Thanh Lan cũng đã biến mất.
Đối với những người đã từng cười nhạo nàng, họ tự nhiên càng thêm xấu hổ.
Thực lực của Khương Hâm vốn không hề yếu, có thể thắng được hắn cũng đủ cho thấy thực lực của Mộ Lăng Hàn, bọn họ dù có tự mình đi lên cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, nghĩ đến, bọn họ trước đây còn giễu cợt người ta rất nhiều, cho nên bây giờ họ càng không biết phải trốn đi đâu.
Mộ Thanh Lan thì lại không quan tâm, nàng vốn chỉ muốn chạy đến Thiên Nguyên Triều đó thôi, những thứ này chẳng là gì cả.
Sau Mộ Thanh Lan, Đại hội Tụ Võ vẫn tiếp tục tiến hành.
Sau vài ván đấu, ba đại gia tộc đều có chiến thắng cũng có thất bại, nhưng không có cảnh tượng khiến người ta chấn động như vậy.
Có trận đấu của Mộ Thanh Lan trước đó, vì thế những trận đấu phía sau dường như luôn thiếu thứ gì đó.
Cho đến khi Diệp Úc Nhu xuất hiện trên đài thi đấu, sự bình tĩnh mới bị phá vỡ.
"Trận đấu thứ mười hai, Diệp Úc Nhu, đấu với Mộ Linh Việt!"
Mọi người trong khán đài nghe thấy ba chữ "Diệp Úc Nhu", đều ngây ngẩn cả người.
Nhiều người háo hức nhìn về phía Diệp gia.
Ở đó, một nữ tử trong chiếc váy dài màu vàng nhạt phiêu dật, đang thướt tha đi đến.
Làn da trắng như tuyết, dịu dàng mềm mại, đặc biệt là một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, rất động lòng người.
Nhiều nam nhân trong sân nhìn nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Cuối cùng cũng đợi được Diệp nhị tiểu thư!"
"Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Tây thành! Tư dung như vậy quả thật là tuyệt sắc hàng đầu!"
"Hơn thế nữa! Diệp nhị tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài năng.
Ta nghe nói ba tháng trước nàng đã đạt đến Sơ Nguyên Cảnh đỉnh! Không biết bây giờ nàng có lại tiến bộ nữa không?"
Trên sân đã có những cuộc thảo luận sôi nổi.
Mộ Thanh Lan nhẹ nâng mắt lên và mỉm cười.
Nàng ở Lạc Tây thành được vài tháng, tuy rằng rất ít khi ra ngoài, nhưng đại danh của Diệp nhị tiểu thư đã giống như tiếng sấm bên tai.
Dù nàng không muốn nghe thì mọi lời tán dương ca ngợi cũng đủ để nàng hiểu được đại khái.
"Sao hả, để ý người ta à?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Liễu Nhi khoanh hai tay, khinh thường ra mặt.
"Mỹ nhân luôn hấp dẫn mà, phải không?" Mộ Thanh Lan cười nói.
Mộ Liễu Nhi hừ lạnh: "Diệp Úc Nhu tâm tư rất cao.
Nếu như ngươi như trước còn có thể có chút hy vọng, nhưng hiện tại..
Ta sợ ngay cả liếc mắt một cái cũng sẽ không thèm ngó đến ngươi!"
Mộ Thanh Lan nhướng mày, có vẻ như đánh giá của Mộ Liễu Nhi về Diệp nhị tiểu thư này có vẻ không tốt lắm..
"Yên tâm, ta không có hứng thú với một nữ nhân như vậy."
"Ồ?" Mộ Liễu Nhi có vẻ hơi ngạc nhiên, nàng nhìn Mộ Thanh Lan từ trên xuống dưới, có vẻ không tin.
"Đệ nhất mỹ nhân Lạc Tây thành, cũng không có hứng thú sao?"
Mộ Thanh Lan cười nhưng không nói gì.
Diệp Úc Nhu đúng là có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng mà mỹ nhân, nàng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều.
Nếu nói là tuyệt sắc, trong số những người nàng đã thấy, thì phải nói đến một vị sát thần hiện đang ở trong Mộ phủ - Vân Dực.
Mặc dù hai người không hợp nhau nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, khuôn mặt của Vân Dực quả thật là đoạt đi tạo hóa của trời đất, chỉ cần hắn đứng ở đâu, là có thể dễ dàng lấy đi tất cả sắc màu ở đó.
Mọi cử chỉ đều là linh khí của trời đất, khí chất cao quý lạnh lùng lại càng không gì sánh được.
Đã nhìn thấy một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, nên những người khác cũng không có gì khác ngoài sự bắt mắt mà thôi.
Mộ Liễu Nhi hừ khẽ một tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt lại mờ đi, quay đầu nhìn về phía giữa sân.
Lúc này, Diệp Úc Nhu đã ở trên đài.
Đối thủ của nàng, Mộ Linh Việt, chính là thiếu niên cao lớn đã cùng về với Mộ Liễu Nhi.
Nhìn thấy một mỹ nhân mảnh mai như vậy, Mộ Linh Việt chớp mắt càng nhiều hơn,