Sắc mặt Mộ Linh Việt đỏ bừng, lau vết máu trên khóe miệng, đứng dậy, nhìn thấy nữ tử đối diện vẻ mặt áy náy, hai mắt như có ngấn lệ, lúc này hắn lại càng thêm xấu hổ.
Hắn nhanh chóng xua tay nói: "Không, không phải, là kỹ năng của ta không bằng người, Diệp nhị tiểu thư thực lực cường đại, cũng là Ngự Thiên Cảnh, ta chính là thua tâm phục khẩu phục."
Diệp Úc Nhu cắn cắn môi: "Đa tạ Mộ công tử.."
Mộ Linh Việt thở dài, lắc đầu nói:
"Ta nhận thua."
Ồ--
Mọi người bên dưới lập tức ồ lên!
Mộ Linh Việt vậy mà nhận thua? Cả hai chỉ mới đấu có một chiêu thôi mà!
Điều đó có nghĩa là gì?
Thực lực của Diệp nhị tiểu thư mạnh hơn những gì họ tưởng!
Trong lúc nhất thời, nhiều người nhìn Diệp Úc Nhu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Mộ Linh Việt chấp tay, quay người bước xuống đài.
Hai người chỉ có một chiêu, Diệp Úc Nhu liền trực tiếp chiến thắng, lại là thắng lợi một cách nhàn nhã mỹ lệ, khiến cho bầu không khí trong sân liền trở nên nhiệt liệt lên.
"Làm thế nào mà Mộ Linh Việt nhận thua như vậy? Ta nhớ rõ hắn là từ Bích Lạc Học viện ra mà!"
"Chẳng lẽ là thích Diệp nhị tiểu thư, vì thế cho nên muốn nhường để cho giai nhân vui lòng?"
"Phi! Diệp nhị tiểu thư là nhân vật gì, tại sao cần phải để người khác nhường? Tất cả mọi người có thể thấy rõ, Mộ Linh Việt kia ra tay vốn không lưu tình chút nào, nhưng vẫn bị Diệp nhị tiểu thư trực tiếp dùng bốn lạng đảy ngàn cân để phá chiêu! Mộ Linh Việt đại diện cho thể diện của Mộ gia, nếu không phải nhất định bại trận, làm sao có thể trực tiếp nhận thua như thế này chứ?"
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Sắc mặt của Mộ Linh Việt trắng đỏ đan xen, nhưng hắn cũng không phản bác lại.
Diệp Úc Nhu lúc này cũng đã quay trở lại, Diệp gia bên kia tràn đầy niềm vui.
Ngược lại, phía Mộ gia bên này lại yên ắng lạ thường.
Mặc dù Mộ Linh Việt không giỏi bằng Mộ Liễu Nhi, nhưng hắn cũng là học sinh của Bích Lạc học viện, tất cả đều kỳ vọng vào bọn họ rất cao.
Nhưng bây giờ chỉ có một chiêu đã nhận thua, nó thực sự là..
"Linh Việt, tại sao ngươi lại như vậy?"
Mộ Liễu Nhi bước tới, ngăn Mộ Linh Việt lại, mày liễu nhíu lại và ánh mắt rất bất mãn.
Mộ Linh Việt lộ vẻ hổ thẹn: "Liễu Nhi tỷ, thực lực của Diệp nhị tiểu thư quả thực rất mạnh..
Ta không phải là đối thủ."
Mộ Liễu Nhi khó chịu hừ lạnh: "Mặt mũi của học viện và Mộ gia đều đã bị ngươi làm mất hết rồi!"
Mộ Linh Việt càng không nói nên lời.
Nhưng thật may mắn cho trận sau, một thiếu niên khác, Mộ Kỳ, cũng là người cùng trở về với nhau, đã chiến thắng Khương gia.
Người cuối cùng trong Mộ gia lên đấu chính là Mộ Liễu Nhi, và đương nhiên việc giành chiến thắng cũng không hề trì hoãn.
Tuy nhiên, hiển nhiên danh tiếng của Mộ Liễu Nhi cũng không hề nhỏ, khi người của Khương gia và Diệp gia nhìn thấy Mộ Liễu Nhi, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
Hai năm qua, Mộ Liễu Nhi không tham gia Đại hội Tụ Võ, đó là do được tuyển thẳng vào Bích Lạc học viện, cho nên bọn họ đều biết Mộ gia có thiên tài này.
Vốn tưởng rằng năm nay Mộ gia nhất định đại bại, không ngờ không chỉ có tên Mộ Lăng Hàn mà ngay cả Mộ Liễu Nhi cũng đã trở lại!
Mộ Liễu Nhi bây giờ cũng đã là Ngự Thiên Cảnh trung ky, trong số 30 người này, cảnh giới của nàng cũng đã là cao nhất rồi.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vị trí đệ nhất này phải là của nàng.
Khương Phong sắc mặt nặng nề, nhưng Diệp Phi Minh vẫn là cười, không nhìn ra được cảm xúc của ông ta.
Trong lòng của Mộ Nghiêm và những người khác, cuối cùng cũng đã lắng xuống rất nhiều.
Mười lăm người đã thắng, rút ra một người được chọn thẳng, 14 người còn lại được bốc thăm thi đấu lại lần nữa, tổng cộng có tám người được chọn vào vòng chung kết.
Mười mấy người đang đứng trên đài và bốc thăm từng người một.
Mộ Thanh Lan thản nhiên lấy ra một tấm thẻ môc bài (tấm thẻ bằng gỗ) màu nâu và nhìn xuống.
"Ta là số ba."
"Ta là số bảy."
Có tổng cộng mười lăm tấm mộc bài, một thẻ luân không* và các thẻ còn lại được đánh dấu bằng các số từ một đến bảy với màu đỏ và đen.
Những thẻ có cùng số đương nhiên là đối thủ ở vòng tiếp theo.
*thẻ luân không: Thẻ không có số, tức ai bắt trúng thẻ này sẽ được tuyển thẳng không