Diệp Úc Nhu ôm ngực và dựa lưng vào một tảng đá, cố gắng làm dịu nhịp thở và nhịp tim, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người nam nhân mặc đồ trắng đó.
Không biết vì sao, máu trong người nàng như ngưng đọng lại, trái tim dường như không còn thuộc về mình nữa, điên cuồng muốn nhảy ra ngoài.
Nàng chưa bao giờ như thế này, chỉ mới nhìn thấy bóng lưng thôi mà nàng đã khẩn trương, tim đập loạn xạ đến như vậy rồi.
Cũng không biết người đó trông như thế nào-
Vèo!
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng xé gió!
Một cổ uy áp cường đại đột nhiên bao trùm lên!
Diệp Úc Nhu giật mình và nhanh chóng nhìn lên, nhưng nàng lại nhìn thấy rất nhiều bóng đen xuất hiện trên bầu trời chỉ trong nháy mắt!
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ trong vòng mấy hịp thở, bọn họ đã ở trước mắt!
Vị trí của các nàng tuy không nhìn thấy mặt những người đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại của họ!
Mà người nam nhân đang chuẩn bị quay đầu lại đó, cũng đột nhiên dừng lại và quay người lại.
Diệp Úc Nhu đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng sau đó lại trở nên lo lắng: Những người đó dường như đến vì người đó!
Hắn chỉ có một mình, làm thế nào có thể đối phó với nhiều kẻ thù như vậy?
Diệp Úc Nhu nhất thời căng thẳng và lo lắng không thôi.
"Nhị tiểu thư, tại sao trong Mộng Trạch Sơn này lại xuất hiện nhiều người như vậy?"
Một thiếu niên bên cạnh cảm thấy có chút lạ lùng liền thấp giọng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ tò mò và kính sợ, hiển nhiên nhận ra những người đó nhất định không phải là tồn tại mà bọn họ có thể so sánh với.
Diệp Úc Nhu khẽ cau mày và lắc đầu.
Mộng Trạch Sơn có một tầng kết giới, hàng năm cũng chỉ có ngày này mới có thể tiến vào, và cũng chỉ có những nhân tài lọt vào vòng chung kết của Đại hội Tụ Võ mới đủ tư cách vào.
Những người khác sẽ không bao giờ có khả năng và cơ hội để vào.
Nhưng, nếu đó là cường giả hàng đầu thì sao?
Đối với họ, Mộng Trạch Sơn này có lẽ cũng không có gì là ghê gớm..
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Người kia cũng đè thấp giọng và có vẻ khá lo lắng.
Người sáng suốt đều có thể thấy được, lập tức sẽ có một trận chiến khốc liệt ở đây!
Nếu họ ở lại đây, e rằng sẽ bị ảnh hưởng!
"Nhị tiểu thư, không bằng chúng ta nhanh chóng rời đi, lên tới đỉnh núi, cầm lấy tín vật rồi trở về?"
Ở đây, quả thực có chút kỳ lạ và nguy hiểm.
Diệp Úc Nhu do dự một lúc, nhưng rồi lại cự tuyệt đề nghị này:
"Chờ thử một chút xem.
Những người này thực lực bất phàm, bọn họ hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta, nhưng hiện tại hai bên đang giằng co, hẳn là không có thời gian quan tâm chúng ta.
Nếu như có thể ở đây xem, có lẽ sẽ mang lại lợi ích to lớn cho việc tu luyện của chúng ta."
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt phản chiếu người mặc bộ quần áo màu trắng kia, sóng mắt phiêu diêu.
"Trận chiến của những bậc cường giả như vậy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu."
Sau khi nghe nàng nói xong, hai người kia cũng bắt đầu lưỡng lự.
Địa vị của Diẹp Úc Nhu vốn đã cao, tuy rằng bề ngoài hai người họ là tham gia trận chung kết này, nhưng thực chất họ là vì để bảo vệ nàng.
Nàng tính tình hiền lành, không ép buộc người khác nhưng mọi người đều tự giác chiều theo ý của nàng, đã thành thói quen rồi.
Dù nguy hiểm nhưng lời nói của Diệp Úc Nhu cũng khiến họ động tâm một chút.
"Khi họ sắp đánh nhau xong, chúng ta đi cũng không muộn." Diệp Úc Nhu liếc nhìn hai người họ rồi cắn môi nói: "Có điều, ở đây đúng là thực sự rất nguy hiểm, chi bằng, các ngươi cứ lên đỉnh núi trước, rồi ta sẽ đến sau."
"Việc này làm sao có thể?" Một thiếu niên lập tức cự tuyệt: "Nếu chúng ta rời đi, lỡ như Nhị tiểu thư gặp nguy hiểm thì sao bây giờ?"
Một người khác cũng phụ họa: "Chúng ta phải đi theo Nhị tiểu thư."
Môi đỏ mọng của Diệp Úc Nhu cong lên, mặt mày ôn hòa: "Được rồi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các ngươi."
Hai người tự nhiên trong lòng liền cảm động, càng thêm quyết tâm thề bảo vệ Nhị tiểu thư.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên và tức khắc cả kinh: Mới chỉ một lúc, mà người đó đã bị bao vây kín mít!
"Ha ha ha! Vân Dực, hôm nay là ngày chết của ngươi!"
Một người đứng đầu ngẩng đầu lên và cười to, như thể đang rất đắc ý.
Vân Dực chắp tay sau lưng, dù nghe những lời nói đó nhưng vẻ mặt vẫn bất động, chỉ liếc nhẹ một cái.
"Đều đã tới đủ?"
Giọng nói lạnh lùng như núi tuyết tuôn chảy, giọng điệu thản nhiên lãnh đạm, tựa hồ hoàn toàn không đem những người này để ở trong mắt.
Mà trên thực tế, nó cũng chính là như vậy.
Khuôn mặt người đàn ông đứng trước mặt nhất thời liền lập tức khó coi, thứ mà hắn không thể quen được chính là đức hạnh của Vân Dực! Làm như là trên đời này không có ai có thể khiến hắn vừa mắt!
Thực lực của Vân Dực cực kỳ cao, địa vị cũng rất tôn quý, nên hắn kiêu ngạo như vậy cũng là đương nhiên.
Nhưng--
Hắn chính là muốn làm nhục cái phần kiêu ngạo này của Vân Dực!
"Hừ, ngươi thật là kiêu ngạo, dám bỏ đi một mình như vậy!" Hắn đột nhiên vung tay lên, rồi sau đó vung xuống: "Giết!"
Một tiếng hét lớn, đột nhiên lan truyền! Vang vọng một vùng trời đất này!
Uy lực khủng khiếp thậm chí còn khiến vô số cây cối bên dưới rung chuyển kịch liệt!
Như thể cơn bão sắp ập đến!
"Thiên Trọng Võng!"
Nghe tiếng, một mảnh bóng người đen nghìn nghịt lao