"Ngươi cứ khoe khoang đi!" Xích Kiêu tức hồng hộc nói.
"Một vòng báo một vòng." Dung Uyên nhàn nhạt nói.
Lúc trước không ít lần ông ân ái trước mặt hắn.
Cách thức sống chung của hai phụ tử này vậy mà lại là đấu võ mồm, Sở Cửu Ca cũng không nghĩ đến Dung Uyên lại đấu võ mồm với người khác, thật là li kỳ.
Bọn họ thay vì nói là phụ tử, không bằng nói là giống bạn xấu của nhau hơn.
Sở Cửu Ca nói: "Con là Sở Cửu Ca, bái kiến Kiêu Vương điện hạ."
Trên mặt ông lộ ra nụ cười sảng khoái, "Kêu gì mà Kiêu Vương điện hạ, gọi phụ vương, con là thê tử của tên tiểu tử thúi này."
Phụ vương, cô sao có thể gọi ra miệng được?
Cô và Dung Uyên bát tự còn chưa được một nét nữa! Hôn ước này chỉ là vì quyền lợi đôi bên mà thôi.
Sở Cửu Ca chuyển dời đề tài: "Người vừa mới tỉnh lại, con trước tiên giúp người kiểm tra tình trạng hồi phục của cơ thể thế nào."
Một bên bắt mạch, một bên dùng bất tử sinh mệnh chi đồng kiểm tra tình trạng của Xích Kiêu, Sở Cửu Ca nói: "Tình trạng thân thể Kiêu Vương đã rất tốt rồi, tiếp đến con sẽ luyện chế ra một số đan dược giúp Kiêu Vương bài trừ độc tố dư thừa trong cơ thể.
Đại khái chỉ cần bảy ngày người liền có thể xuống giường đi lại, hành động tự nhiên."
Xích Kiêu mong đợi nhìn Sở Cửu Ca, muốn Sở Cửu Ca tiếp tục nói.
Có thể tỉnh lại lần nữa nhìn thấy tiểu tử này trở thành một tiểu tử yêu nghiệt tuyệt sắc vô song thì rất kinh ngạc, rất kinh hỷ, có thể sống sót đối với ông đã là vạn hạnh rồi.
Thế nhưng ông phong vân một thời, rất tham lam, không muốn sống như một người bình thường, bởi vì ông vẫn còn việc rất quan trọng phải làm.
Sở Cửu Ca như thể nhìn ra cách nghĩ của ông, "Còn về tu vi, sử dụng thiên tài địa bảo điều dưỡng là có thể hồi phục.
Những thứ đồ tốt này nhi tử người có rất nhiều, cứ bảo hắn lấy."
Cô cũng nghe nói Xích Kiêu đã từng là một thiên tài trong tu luyện, nhất định phi thường để ý tu vi.
Xích Kiêu kích động nói: "Tốt! Tốt!"
"Phụ vương lần đầu gặp con, trên người cũng không có quà gặp mặt nào có thể lấy ra.
Cái này tặng cho con, để ở chỗ ta cũng muốn rỉ sét rồi."
Xích Kiêu nhét vào tay Sở Cửu Ca một món đồ, Sở Cửu Ca phát hiện đó chính là binh phù, bên trên viết hai chữ Xích Linh.
Vậy mà lại là binh phù của Xích Linh Quân, đây là thứ Xích Hoàng phí hết tâm tư muốn có được từ trong tay Dung Uyên.
Vì món đồ chơi này ông ta với Dung Uyên diễn kịch hơn mười năm, nếu để ông ta biết Xích Kiêu đem nó xem thành lễ vật gặp mặt, tùy tiện nhét vào tay Sở Cửu Ca, có lẽ sẽ tức đến thổ huyết.
Sở Cửu Ca nói: "Kiêu Vương, vật này đối với người mà nói là rất quan trọng, người sao có thể cho con?"
"Con là con dâu của ta, dù sao cho nhi tử hay cho con dâu cũng như nhau.
Ta nhìn con thuận mắt hơn tiểu tử thúi đó, còn là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên là cho con rồi.
Tuy rằng ta chỉ vừa tỉnh lại, nhưng cũng biết được một số sự việc, con cần Xích Linh Quân, Xích Linh Quân đã ẩn dật quá lâu rồi, cần phải lần nữa xuất hiện trước mặt của người Xích Linh Quốc rồi."
"Con cũng nói là ta cần mất bảy ngày mới có thể hành động, con cứ xem như lấy Xích Linh Quân trả thù cho phụ vương là được.
Tiểu tử Dung Uyên này một chút cũng không hiếu thuận, ta cũng không mong đợi nó báo thù cho ta, con dâu con ngàn vạn đừng để cho ta thất vọng, giáo huấn thật tốt tên Xích Khung bỉ ổi vô sỉ đó." Đáy mắt Xích Kiêu lóe qua hàn quang.
Lễ vật gặp mặt này đã tặng ra ngoài rồi, Xích Kiêu căn bản không có dự định thu hồi lại.
Sở Cửu Ca nắm chặt binh phù Xích Linh Quân trong tay, đối diện với sự bao vây của cấm vệ quân, Xích Hoàng điều động quân đội và cao thủ chuẩn bị đối phó Sở gia họ, nay Kiêu Vương tặng Xích Linh Quân rồi, đây tuyệt đối là ngày đông tặng than.
Có được Xích Linh Quân trong tay, những binh lính trong tay Xích Hoàng toàn bộ chỉ là cặn bã mà thôi.
Cho dù Xích Linh Quân biến mất hơn mười năm, cô tuyệt đối không hề nghi ngờ thực lực của Xích Linh Quân.
Sở Cửu Ca nói: "Ta trước tiên đi luyện chế đan dược bài trừ độc tố trong người của Kiêu Vương, Kiêu Vương người nghỉ ngơi cho tốt."
Sở Cửu Ca quay người rời khỏi, Kiêu Vương liền mỉa mai