"Ta sẽ tìm cùng chàng, tìm lại tên của chàng, tìm lại ký ức của chàng.
Nhưng mà ta.." Ánh mắt Sở Tuyền Nguyệt tối lại, cô..
"Đừng có suy nghĩ bậy bạ! Không cho phép!"
"Ưm!" Môi của Sở Tuyền Nguyệt bị chặn lại, lời gì cũng không thể nói được nữa.
Cô không ngờ đến người nam nhân này vẫn luôn lạnh lùng, một khi chủ động lại nhiệt tình như lửa..
"Cửu nhi, nàng thật sự quyết tâm để cho ông ta làm nhạc phụ đại nhân của ta sao?" Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca nói.
Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc rất tốt, hơn nữa người với mẫu thân thích lẫn nhau, tình huống hôm nay chàng cũng thấy rồi không phải sao?"
Dung Uyên tuy là không xuất hiện ở trước mắt mọi người, nhưng mà hắn vẫn luôn ở hiện trường, cô biết thọ yến hôm nay hắn vẫn luôn ở vị trí đó.
Dung Uyên cũng rất khổ não, "Nhưng mà ông ta rất chán ghét ta."
"Ai biểu chàng khiến người ta chán ghét làm chi." Cửu Ca nhàn nhạt nói.
"Hơn nữa trực giác của ông ta không sai, tuy rằng người làm ông ta thành như vậy không phải ta, nhưng mà hai chúng tôi quả là kình địch của nhau, lúc trước!" Đôi tử mâu của Dung Uyên khẽ trầm.
Sở Cửu Ca ngẩn ra, nói: "Chàng biết thân phận của Cửu thúc rồi?"
Dung Uyên đáp: "Trước đó ta chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy dung mạo thật sự của ông ta, kỳ thực ta đã xác định thân phận của ông ta rồi."
Người đó là ai? Cửu Ca ngẫm nghĩ, cô nghĩ đến Tam Tiền trước đó đứng ra che chở cho Cửu thúc.
Cô tuy là cảm thấy tiểu tử thổ hào rất không tệ, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ cũng không có sâu như với Nhị Lượng.
Thế nhưng hôm nay lại phi thường bao che cho bọn họ, mà người thực sự được che chở e là không chỉ có mình cô, mà còn có Cửu thúc nữa!
Dung Uyên nói bên tai Sở Cửu Ca: "Nhạc mẫu đại nhân và người nam nhân đó bây giờ nhất định đang thân mật với nhau, như cá gặp nước, mà Cửu Nhi nàng có phải quá bỏ bê ta rồi không."
"Rõ ràng chúng ta sớm đã trở thành vị hôn phu thê rồi, tình cảm tiến triển còn chậm hơn hai người họ, Cửu nhi nàng nói ta có ủy khuất hay không.."
Mặt Cửu Ca khẽ đỏ, nói: "Đây có thể giống nhau sao?"
"Ừm! Không giống nhau.."
"Ưm!" Cửu Ca bị Dung Uyên hôn rồi, một nụ hôn cực kỳ triền miên.
Cửu nhi bận tác hợp người khác, lại không tác hợp bản thân, Dung Uyên rất bức bối.
Cảm thấy bản thân cần phải từng bước chèn ép, không để cho đồ ngốc nghếch này có cơ hội né tránh chút nào.
Sở Cửu Ca bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, miệng của Dung Uyên đến gần bên tai cô nói: "Không giống nhau tình cảm ta đối với Cửu nhi sâu hơn rất nhiều rất nhiều."
Cửu Ca cảm thấy không cách nào không chế nhịp tim của mình nữa, Dung Uyên nói: "Ta biết, Cửu nhi cũng là có cảm tình với ta! Ta sẽ đợi đến ngày mà Cửu nhi chịu hồi đáp ta."
Sở Cửu Ca nhìn gương mặt yêu nghiệt hoàn mỹ trước mặt càng ngày càng khiến cho người ta không thể rời mắt, từng chút từng chút người này đã thẫm thấu sâu vào mọi ngóc ngách con người cô, nhân sinh của cô, hình như hoàn toàn không thể tách biệt với con người này nữa rồi.
Thói quen đối với một người, tình cảm đã khắc sâu vào trong linh hồn rồi, cho dù cô không tự biết, hoặc là có thể ngó lơ.
Thế nhưng tình cảm của hai người mẫu thân và Cửu thúc ngày một tốt hơn, yêu nghiệt này cũng nhịn không nổi nữa rồi.
Cô lúc này cũng biết rõ, Dung yêu nghiệt đối với cô mà nói hoàn toàn là không thể thay thế.
Sở Cửu Ca đến gần Dung Uyên, đột nhiên đặt dấu ấn lên mặt hắn, "Đợi giải quyết hết những chuyện phiền phức bên đây, ta mới nói với chàng."
"Được!" Dung Uyên đem Cửu Ca ôm chặt vào trong lòng.
Chỉ cần Cửu nhi trong lòng đã có hắn, có đợi thêm nữa, cũng có sao.
Lúc này bên trong ngự thư phòng của hoàng cung Tử Linh Quốc, một giọng nói phẫn nộ truyền ra.
"Cái gì? Các ngươi nói cái gì? Người của Thái Vân Tông vậy mà đi cùng đến nơi ở của Sở Tuyền Nguyệt."
"Vâng ạ! Ngay đến Vân tông chủ cũng có mặt, chúng tôi căn bản không tiện ra tay!" Một đám ám vệ quỳ trước mặt Tử Hoàng nói.
Tử Hoàng vốn dĩ dự tính lấy lui làm tiến,