"Chủ nhân của trạch viễn đó lai lịch thần bí, không rõ thân phận của hắn.
Lần này người ngăn cản nếu không phải là người của hắn thì cũng chính là người Thái Vân Tông âm thầm phái đến, hoặc là người của hội đấu giá Cửu Thiên giúp đỡ.
" Một ám vệ hồi báo nói.
Những con ruồi muỗi này không cần đến Sở Cửu Ca ra tay đã được giải quyết sạch sẽ rồi, khi cô chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhìn thấy bức họa thần bí cô đã bỏ quên rất lâu ở trên bàn kia.
Sở Cửu Ca cầm lấy bức họa đó, muốn mở ra, nhưng lại như lời Dung Uyên nói, mở không ra.
Đây rốt cuộc là như thế nào?
Sở Cửu Ca vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, sử dụng Thấu Mang quan sát bức họa này, nhưng vẫn là không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bức họa.
Nhưng mà cô nhìn thấy một vết nứt rất chi là nhỏ.
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm vết nứt đó, vận chuyển lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, phút chốc như thể có phong ấn gì đó vỡ ra.
Bức họa bị một luồng ánh sáng màu lam bao trùm lấy, từ trong tay Sở Cửu Ca bay ra ngoài.
Bức họa bay lơ lửng trong không trung, sau đó chầm chậm mở ra.
Bức họa ít nhất cao hai mét, mà bên trên lại vẽ về một con người, một người nam nhân mỹ lệ có thể khiến cho thiên địa mất đi tất cả sắc màu.
Một chữ đẹp, e là không đủ để hình dung dáng vẻ của người trong tranh.
Dung Uyên đã yêu nghiệt đến cực điểm rồi, người trong tranh này vậy mà đẹp không hơn không kém gì với Dung Uyên.
Mái tóc màu lam bạc dài đến đất, đôi mắt đó có màu xanh da trời, nhìn thấy đôi mắt của hắn như thể nhìn thấy cả bầu trời mỹ lệ.
.
Đang trong lúc Sở Cửu Ca thưởng thức vẻ đẹp của người nam nhân trong tranh, cô chớp chớp mắt, hình như cảm thấy mỹ nhân trong tranh đang động đậy.
Tuy rằng bức tranh này sinh động như thật, nhìn thì trông như người thật, nhưng mà cũng không đến nỗi động đậy chứ!
Sở Cửu Ca cảm thấy ngạc nhiên, dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng muốn xem kỹ rốt cuộc là như thế nào.
Dưới ánh nhìn của cô, bức tranh đó chập chờn ánh xanh của thiên không.
Đột nhiên, Sở Cửu Ca thật sự nhìn thấy mỹ nam trong tranh đang thực sự đi ra từ trong tranh.
Cẩm bào màu lam bạc vẽ nên một thân hình hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều phiêu dật như tiên.
Dù là Sở Cửu Ca đã gặp qua rất nhiều việc kỳ dị, nhưng mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật đi từ trong tranh ra.
Sở Cửu Ca nhìn đến đôi mắt như bầu trời kia, bốn mắt giao nhau.
.
Hắn chầm chậm từ trong không trung hạ xuống, bàn tay với các ngón tay phân minh lướt qua khóe mắt của cô, nói: "Một đôi mắt rất đẹp, thật muốn vẽ lại.
"
Giọng của hắn không hỷ không bi, bình yên như gió lặng trong không trung.
Sở Cửu Ca hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Âm thanh thánh thót mang đầy sự mơ hồ.
"Ngô tên Không Hồn, là một họa sư, vẽ một bức tự họa sau đó liền ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, liền nhìn thấy ngươi rồi.
Bức họa này là của ngươi sao?" Hắn mở miệng nói.
"Ừm! Bây giờ là thuộc về ta.
" Sở Cửu Ca gật đầu nói.
Không Hồn nói: "Ngươi nếu đã gọi Ngô tỉnh, bức họa này cũng là của ngươi, vậy thì Ngô, cũng là của ngươi rồi.
"
Sở Cửu Ca ngẩn ra, "Ngươi là người, không phải là tranh.
"
"Đều như nhau cả, không có gì khác biệt! Hơn nữa bây giờ tất cả đối với Ngô mà nói đều rất xa lạ, cho nên Ngô liền đi theo ngươi, với lại ta cũng không thể rời khỏi ngươi.
" Đôi mắt màu xanh da trời nhìn chằm chằm đôi mắt của Sở Cửu Ca.
Hắn thả Sở Cửu Ca ra, nhìn ra ngoài trời, ánh sao đêm nay đặc biệt sáng, hắn hỏi: "Ngô chủ, Ngô có thể đi xem bầu trời không?"
Sở Cửu Ca nói: "Có thể chứ!"
"Đã rất lâu không có ai bồi ta xem bầu trời rồi, Ngô chủ, ngươi có nguyện ý bồi ta?" Hắn hỏi.
"Được thôi!" Sở Cửu Ca gật đầu nói.
Mỹ nhân trong tranh này rất kỳ quái, nhất cử nhất động cũng không giống người bình thường, trống trơn như một tờ giấy trắng, thật lòng khiến cho người khác không nỡ từ chối.
Ngay khi Sở Cửu Ca đáp ứng, cô phát hiện bản thân đã đứng trong không trung rồi.
Đây còn là một nơi rất cao, với thực lực của cô tuyệt đối không cách nào bay cao như vậy, dù sao cô vẫn chỉ là một ngưng hồn cảnh