Khi xưa mẫu thân gặp chuyện ở Tử Linh Quốc, mà Tử Hoàng này lại có tranh vẽ của mẫu thân, rất đáng nghi.
Có thể sinh ra nhi tử như vậy, e rằng cũng không phải là thứ tốt lành gì!
Cho dù thật sự có quan hệ máu mủ, Sở Cửu Ca đối với gia hỏa đó tuyệt đối không có chút hảo cảm.
"Công chúa điện hạ, ngươi..
ngươi có thể cho ta giải dược không?" Mai Cơ cung cung kính kính nói.
Cô cảm thấy suy đoán của cô rất sát với chân tướng, đến cả ngữ khí nói chuyện cũng không giống nữa.
Trước đó xem thường Sở Cửu Ca bao nhiêu, nay cô lại khiêm tốn bấy nhiêu.
Lâm Huyên lúc này khó lòng tiêu hóa hết những nội dung vừa nghe, nếu như thật sự là như vậy, cô..
cô còn tranh cái gì với Sở Cửu Ca?
Cô sao có thể so được với công chúa Tử Linh Quốc!
Sở Cửu Ca nói: "Ta không có nói là ngươi trả lời câu hỏi thì ta sẽ cho ngươi giải dược.
Đừng nghĩ ta dễ dàng tha cho ngươi như vậy, quá lắm không gắn thêm gương lên cho ngươi mà thôi."
Mai Cơ muốn suy sụp rồi, "Ta biết đều đã nói rồi, ngươi sao lại tàn nhẫn với ta như vậy! Tại sao?"
"Đối với người muốn hại ta, ta vẫn luôn rất tàn nhẫn! Tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, muốn trách thì trách ngươi hết lần này đến lần khác trêu chọc ta, tự tìm đường chết."
Ánh mắt Sở Cửu Ca liếc nhìn Lâm Huyên, Lâm Huyên nói: "Sở Cửu Ca, ta..
là cha ta, là cha ta và Tử Kha hoàng tử thông đồng tính kế dụ Sở gia chủ đi núi khoáng, sau đó nửa đường bắt lại Sở gia chủ.
Điện hạ phái qua đó rất nhiều cao thủ luyện hồn cảnh, sau đó ta bị Mai Cơ sai khiến cũng đem theo người của Lâm gia đi giết ngươi."
"Cái người đánh lén ngươi, cũng là Sở tam gia và cha ta bàn bạc từ trước, hắn là nghe theo mệnh lệnh hành sự của Sở tam gia."
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, giết người không thành, ngược lại trở thành tù nhân.
Lâm Huyên nhìn thấy kết cục thê thảm của Mai Cơ, sao dám nói láo nữa! Một năm một mười đem chân tướng nói ra, đem cha cô và Sở tam gia bán rồi.
Mai Cơ nhào vào Lâm Huyên nói: "Cái gì mà ta sai khiến ngươi, Lâm Huyên tiện nhân nhà ngươi, ngụy trang thành băng thanh ngọc khiết kỳ thực là một tiện nhân có lòng đố kỵ cực nặng.
Rõ ràng là ngươi tự mình muốn hại Sở Cửu Ca nên đưa ta theo, lại dám vu hại ta!"
"Ngươi nói bậy!"
Hai người trực tiếp ở trong lao phòng này đánh nhau, Lâm Huyên vẫn còn chút thực lực, chiếm thế thượng phong.
Sở Cửu Ca nói với Mai Cơ: "Nể tình người trước đó nói thật với ta, ta giúp ngươi một phen!"
Mấy đạo bạch quang lóe qua, Lâm Huyên kêu thảm thiết.
Kinh mạch của cô toàn bộ đều bị cắt đứt, triệt để trở thành một phế vật, đánh nhau với Mai Cơ trở nên cân tài cân sức.
Hai người đánh nhau cực kỳ lợi hại, sau đó không ngừng khui ra lịch sử đen tối của đối phương, trận đánh chó cắn chó này hết sức đặc sắc.
Sở Cửu Ca không mấy hứng thú, cô rời khỏi địa lao, tiếp tục cho người thủ ở đây, không thể thả bất cứ ai ra ngoài.
Tình báo Mai Cơ cho cô có thể xem là tin tốt trong số những tin không tốt rồi, cho dù mẫu thân ở nơi bản thân không biết, nhưng chí ít người là an toàn, cô nhất định sẽ tìm ra người.
Rất nhanh lại truyền đến một tin không tốt lắm, Dung Vương trọng bệnh, tính mạnh khó bảo.
Toàn bộ ngự y đều được phái đi Dung vương phủ, Xích Hoàng thậm chí đến mời Sở Cửu Ca, dù sao Sở Cửu Ca lần trước đã trị khỏi cho Dung Vương.
Sở Cửu Ca hỏi: "Mặc Thất, lần này là thật hay là giả?"
"Bẩm Vương phi, là thật ạ! Lần đó Vương phi bị phản đồ đánh lén, thân thể của Vương gia đã không tốt rồi.
Người nghe nói người gặp chuyện áp chế độc trong cơ thể đi giúp Vương phi, sau đó tinhcàng nặng thêm.
Chỉ là Vương gia không cho chúng tôi nói với Vương phi người." Mặc Thất một năm một mười nói rõ.
"Hỗn đản! Muốn chết sao?"
Trong mắt Sở Cửu Ca bùng lên ngọn lửa, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến Dung vương phủ.
Bên ngoài cửa phòng của Dung Uyên quỳ đầy ngự y, sắc mặt họ trắng bệch, rất hiển nhiên một chút biện pháp cũng không có, sợ bị Xích Hoàng ban chết, bồi táng.
"Sở cửu tiểu thư đến rồi!" Bọn họ khẽ