Hứa Hòe đẩy Lâm Thù Ý lúc này gần như đang ôm lấy mình, Lâm Thù Ý còn chưa kịp phản ứng, mắt nhìn thấy Hứa Hòe không hề lưu luyến rời khỏi vòng tay của cô. Cô không biết là ảo giác hay là nghĩ quá nhiều, khi nhìn thấy bóng lưng của Hứa Hòe, cô cảm thấy người trước mặt có một loại cô độc cùng quyết tuyệt, giống như là… không cần cô nữa.
Lâm Thù Ý nhíu mày, không kịp nói gì đã thấy cửa phòng cấp cứu từ bên trong mở ra, các bác sĩ cùng y tá đội mũ đeo khẩu trang bước ra.
Hứa Hòe đã nhanh chân nghênh đón, kỳ thực sau này nàng cũng suy nghĩ về hành động của mình lúc đó, lúc đó làm sao nàng có nhiều dũng khí dùng tư thái kiên cường hỏi bác sĩ như vậy, bản thân nàng cũng không biết. Có thể là, nếu nàng biết trước sẽ là một kết quả tồi tệ như vậy, nàng nghĩ, có lẽ nàng thậm chí còn không đủ dũng khí bước ra.
Sự thật là nàng không có khả năng nhìn thấy trước tương lai, không biết có một tin xấu đang chờ đợi mình, cho nên mới không sợ hãi bước về phía trước. Lúc này trong lòng Hứa Hòe vẫn đang ôm hy vọng, giống như đang tự lừa dối bản thân, không ngừng đấu tranh tâm lý, tự nhủ đây chỉ là chuyện nhỏ, Hứa Ba sẽ không sao cả.
Đó là lý do tại sao nàng dùng ngữ khí thản nhiên hỏi bác sĩ như vậy: "Bác sĩ, ba của tôi không sao chứ?"
Ngay cả ánh mắt của nàng cũng khẳng định những gì nàng vừa nói, nàng cũng hy vọng đối phương có thể đưa ra câu trả lời mà nàng muốn.
Nhưng tại sao người ta luôn nói, đời người mười phần có đến tám chín phần là những chuyện không như ý đây?
Chính là có rất nhiều chuyện thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát ...
Nhưng, nàng không đáng có thêm như ý sao? Hoặc là nói, hai mươi năm qua, trời cao đã cho nàng lĩnh hội hết toàn bộ như ý, cho nên hai mươi mốt tuổi này, hết thảy những chuyện không như ý đều nối tiếp nhau mà đến. Rõ ràng nhìn sống lưng của nàng đã không thể chịu nổi, đã bị ép tới uốn cong cùng lọm khọm, nhưng những chuyện không như ý này vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, trời cao cũng đã bị che mắt, hoặc là không rảnh đi bận tâm, mặc kệ nàng bị những khúc chiết này giằng xé, nỗi đau dồn dập, thống khổ ép tới không chịu nổi, tan nát cõi lòng, lại hoàn toàn bất lực.
Bác sĩ bước ra kéo khẩu trang dùng một lần xuống cằm, đôi mắt mang theo vài phần đáng tiếc, "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hứa tiểu thư, cô vào nhìn Hứa tiên sinh lần cuối đi."
Bác sĩ đã quen nhìn sinh tử, điều duy nhất hiện tại có thể làm là an ủi người nhà của bệnh nhân. Chỉ là những lời an ủi này kỳ thực không có mấy tác dụng.
Nỗi đau không phải ở trên thân thể mình, không ai có thể cảm nhận được cảm giác của người khác.
Vai của Hứa Hòe được bác sĩ vỗ nhẹ, nhưng nàng không cảm nhận được năng lượng cùng kiên cường truyền tới, nàng đứng tại chỗ như bị rút sạch linh hồn, không biết phải làm sao.
Bước chân của các bác sĩ cùng y tá đã xa dần nhưng Hứa Hòe vẫn bất động.
Lâm Thù Ý rốt cuộc không thể nhìn nổi, nếu cứ bỏ mặc Hứa Hòe khiếp đảm tiến về phía trước như vậy, có lẽ nàng thậm chí sẽ không được nhìn thấy Hứa Ba lần cuối.
Lâm Thù Ý bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai Hứa Hòe, nói nhỏ: “Đi thôi, tôi bồi em đi xem.” Nói cho cùng, bệnh tình lần này của Hứa Ba không liên quan gì đến cô.
Hảo ý của Lâm Thù Ý bị Hứa Hòe từ chối.
Lúc nghe thấy giọng nói của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe như đột nhiên nhận ra, liền phản ứng lại, biết mình đang đi về phía phòng cấp cứu, nhưng đồng thời, nàng cũng giơ tay vỗ tay Lâm Thù Ý đang đặt trên bả vai mình.
Trong hành lang trống trải cùng yên tĩnh, tiếng tay của Hứa Hòe vỗ vào tay Lâm Thù Ý rất vang, tựa như có thể vang vọng khắp hành lang.
Nàng thoát khỏi xiềng xích của Lâm Thù Ý, để cô đứng sang một bên, chính mình bước vào phòng cấp cứu.
"Không cần, cảm ơn, xin chị ..." Hứa Hòe quay lưng về phía Lâm Thù Ý. Nước mắt đã tụ lại trong khóe mắt, nhưng nàng vẫn kiên quyết ngăn không cho chúng rơi xuống. Nàng khống chế giọng nói của mình, ngăn người khác nghe ra nghẹn ngào, chậm rãi nói hai từ tiếp theo, "Dừng bước..."
Nàng khẩn cầu Lâm Thù Ý đừng đi theo, một mình nàng đi vào.
Kỳ thực nhìn dáng dấp mình qua cánh cửa, Hứa Hòe cảm thấy rất sợ. Sự khiếp đảm của nàng đã được giấu đi, cho dù sợ hãi, muốn tìm một bến đỗ để nương tựa, nhưng hiện tại nàng biết rất rõ ràng, ít nhất, Lâm Thù Ý không nên là người mà nàng chủ động dựa vào.
Nắm chặt quyền, Hứa Hòe bước nhanh đi vào.
Trong phòng cấp cứu tràn ngập một mùi hương khó tả, Hứa Hòe không biết là do ảnh hưởng tâm lý của bản thân hay là mùi vị này khiến bụng nàng cuồn cuộn, nàng nhìn thấy người đang nằm trên bàn phẫu thuật, ống trên thân thể người kia đã được gỡ xuống, hiện tại yên tĩnh mà suy nhược nằm trên đó. Nếu không phải máy đo nhịp tim ở bên cạnh vẫn xuất hiện dấu vết sóng yếu ớt, thậm chí Hứa Hòe không thể tin người nằm trên đó vẫn còn thở, vẫn còn sự sống.
Khoảng cách từ cửa đến bàn phẫu thuật không dài, nhưng ở khoảng cách này, Hứa Hòe cảm thấy mình đi rất lâu, tựa như cũng sắp không nhúc nhích được.
Nàng vẫn chưa đi tới trước mặt Hứa Ba, đã không khống chế được mà đưa tay che miệng, thút thít, cuối cùng cũng không giấu được tiếng nghẹn ngào, nàng ngã vào một góc trong phòng phẫu thuật, lòng tràn đầy bi ai.
Hứa Hòe quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu dùng sức lau đi nước mắt, để cho tầm mắt trở nên rõ ràng mới có thể nhìn kỹ người trước mặt.
Lúc này nhìn Hứa Ba rất tiều tụy, người đời nói hồ quang có phản chiếu cái gì, nhưng ở trên người ông đều không có cái gì đặc thù, khuôn mặt ông vẫn là bệnh tật triền miên, không còn chút tinh thần, nhìn suy yếu đến khiến người ta khổ sở.
Trong lòng Hứa Hòe cực kỳ chua xót, đôi mắt Hứa Ba chỉ hơi mở ra, như không còn chút khí lực vậy, "Hòe Hòe..." Nàng nghe thấy tiếng gọi của Hứa Ba.
Lúc này Hứa Hòe cảm thấy trong lòng vừa áy náy vừa không biết phải làm sao, nàng tuyệt vọng nắm chặt tay Hứa Ba, muốn cầu xin ông đừng rời đi. Nhưng hiện tại, nàng không nói được một câu hoàn chỉnh, giọng nói khàn khàn khó nghe, "Ba ..." Nàng muốn cầu xin ông đừng tức giận, nhưng nàng sợ đề tài này sẽ khiến Hứa Ba càng thêm không thoải mái.
Không chỉ có Hứa Hòe muốn nói chuyện với Hứa Ba, mà Hứa Ba cũng thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi Hứa Hòe.
Hôm nay nghe được những gì Ôn Thư Nhiên nói, ông không muốn tin, nhưng làm sao ông không biết sáu tháng qua Lâm Thù Ý tồn tại ra sao? Ngay cả khi ông muốn giải thích những gì đã xảy ra năm đó, nữ nhân kia cũng sẽ không tin. Hứa Ba chỉ tiếc rằng nếu năm đó ông không có chút quan hệ với Phan gia thì kết cục của Hứa gia chắc chắn sẽ khác. Hứa Ba hối hận vì đã hại chết vợ, còn liên lụy tới con gái.
Nhìn thấy Hứa Hòe khóc đến không thành tiếng, làm trưởng bối, ông rất khổ sở.
Hứa Ba duỗi tay ra, dùng sức nâng lên, nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc của Hứa Hòe, giống như lúc Hứa Hòe còn nhỏ vậy. Lúc nghịch ngợm, lúc phạm lỗi, lúc làm nũng, Hứa Ba sẽ nhẹ nhàng động viên xoa xoa đỉnh đầu bé nhỏ của nàng như vậy.
Giờ phút này, ánh mắt của Hứa Ba vô cùng ấm áp cùng yêu thương, ông biết mình không còn bao nhiêu thời gian, hiện tại hận không thể đem hai mắt dán vào người Hứa Hòe, vì sợ trên đường đến Hoàng Tuyền, không cẩn thận quên mất tiểu thiên sứ của ông trên nhân gian.
"Cô ấy ..." Hứa Ba do dự một hồi, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng nếu bây giờ không hỏi ra câu này, ông cứ như vậy rời đi cũng sẽ không yên tâm. "Có đánh con không?"
Ôn Thư Nhiên nói rất nhiều, những lời hung ác kia mang theo cố ý vu khống, Hứa Ba căn bản không nghe vào trong lòng. Nhưng khi nghe Lâm Thù Ý đối xử tệ bạc với Hứa Hòe, nghe Hứa Hòe bị đánh, cảm giác như bị ai đó cầm kim đâm vào tim ông, đau đớn khiến ông không nói nên lời.
Lúc này nhìn thấy Hứa Hòe, không khỏi hỏi rõ ràng. Tiểu thiên sứ của ông, có thực sự bị khi dễ không?
Hứa Hòe lau nước mắt trên má, nắm lấy bàn tay còn lại của Hứa