Cuộc gọi của Tấn An rất nhanh đến điện thoại của Lâm Thù Ý. Lâm Thù Ý đơn giản bàn giao hai câu, mang theo Hứa Hòe ra ngoài.
Những vệ sĩ này đã đi theo bên người Lâm Thù Ý nhiều năm, khi đi ra ngoài, bọn họ tự nhiên bao quanh Lâm Thù Ý, đoàn người hùng hổ đi về phía lối ra.
Dù Hứa Hòe không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho căng thẳng. Tim nàng tựa hồ đập rất nhanh, nhưng đồng thời cũng có chút mâu thuẫn là nàng cảm nhận được hơi ấm của Lâm Thù Ý từ lòng bàn tay mình, đáy lòng giống như cũng không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu nữa.
Trong lòng như có nhận thức nói cho nàng biết ở bên cạnh Lâm Thù Ý nơi nào cũng đều là an toàn, ít nhất nữ nhân này sẽ không để cho nàng chịu thương tổn gì.
Hiện tại Lâm Thù Ý không có thời gian cảm nhận được tâm lý của Hứa Hòe, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, mặc dù biết nếu Phù Khinh đủ thông minh, chắc chắn sẽ không gây náo loạn nơi đông người như vậy. Nhưng cô vẫn sẽ không xem nhẹ, bên người cô còn có Hứa Hòe. Trong vô thức, tư thái lôi kéo Hứa Hòe của Lâm Thù Ý đã biến thành ôm cô gái này vào trong ngực mình. Cô dùng thân mình để bảo vệ cô gái trong ngực.
Hứa Hòe rất yên tĩnh, thành thật theo sát Lâm Thù Ý.
Chỉ trong chốc lát, sau khi bước ra ngoài, Lâm Thù Ý đã nhìn thấy bóng dáng của Tấn An.
“Tiểu thư.” Tấn An mang người đến nghênh đón, ánh mắt nàng rơi vào mặt Hứa Hòe một lúc rồi nhanh chóng dời đi, tựa hồ không quá hiếu kỳ, trái lại là tiếp tục thương lượng với Lâm Thù Ý, ”Hôm qua tôi đã kiểm tra xe rồi, không có vấn đề, chìa khóa cho ngài. Hiện tại chúng ta trực tiếp đi nhà cũ hay đến bên kia của ngài ạ?" Trước đó Lâm Thù Ý đã yêu cầu nàng thu thập nhà của cô trong thành phố, chính là vì Hứa Hòe.
Lâm Thù Ý vừa đi vừa gật đầu nói: "Về nhà cũ trước đi, người bên kia đều biết tôi trở về, hiện tại đi gặp người." Hiện tại cô mang Hứa Hòe về, cũng là cho người nhà một lời cảnh báo. Nếu Phù Khinh bắt đầu ra tay với Hứa Ba, vậy khẳng định bà ta đã biết sự tồn tại của Hứa Hòe. Lâm Thù Ý không phủ nhận Hứa Hòe là điểm yếu của cô, nhưng hiện tại cô muốn lấy điểm yếu của mình đi đối mặt, sau này Phù Khinh làm việc sẽ phải cân nhắc một chút. Ít ra, nếu nữ nhân kia thực sự muốn ra tay với Hứa Hòe, vậy thì cô đã có lý do chính đáng.
Lục Kinh Châu đi phía sau cô, “Trước tiên tớ đưa cậu trở về.”
Lâm Thù Ý lắc đầu, “Không cần, có Tấn An ở đây, phỏng chừng có chuyện cũng có thể xử lý, tôi nghĩ cậu trở về trước đi, ngày mai tôi liên hệ với cậu.”
Lục Kinh Châu thấy cô kiên trì, không nói thêm gì, Tấn An cũng không xa lạ gì nên hắn gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, đoàn người chia thành hai đường, lần lượt rời khỏi bãi đậu xe của sân bay.
Vốn dĩ Lâm Thù Ý muốn lái xe, nhưng Tấn An nói cô ngồi trên máy bay thời gian dài như vậy cũng đã mệt nhọc, đoạn đường trở về còn rất dài, cuối cùng người ngồi ở vị trí lái xe là Tấn An. Dương Vũ ngồi ở ghế phó lái, Lâm Thù Ý cùng Hứa Hòe ở băng ghế sau, đoàn người bắt đầu xuất phát.
Tháng tám mặt trời thiêu đốt địa cầu, cho dù hiện tại là buổi sáng, ánh nắng cũng mãnh liệt, không nên coi thường.
Lâm Thù Ý ngồi ở ghế sau, nhìn Hứa Hòe tựa hồ có chút buồn ngủ, không khỏi vươn tay vỗ vỗ vai người kia, thấp giọng nói: "Muốn ngủ thì dựa vào tôi ngủ một chút đi, khi nào đến nơi tôi gọi em dậy.”
Hứa Hòe mím môi không trả lời, nàng rất buồn ngủ, nhưng hiện tại xung quanh căng thẳng khiến nàng không ngủ được. Con sâu ngủ công kích nàng, nhưng đồng thời, giống như nguy hiểm rình rập xung quanh cũng đang liên tục gửi tín hiệu cảnh báo đến nàng. Nàng không dám đi ngủ, ngược lại là lưng thẳng tắp, nhìn rất nghiêm túc.
Lâm Thù Ý không ép nàng, cô biết Hứa Hòe vẫn còn đang hờn dỗi vì cô ép nàng đi.
Nhưng hành động của hai người làm cho Tấn An nhìn thấy tất cả những thứ này qua gương chiếu hậu kinh ngạc đến suýt rơi mất cằm. Tấn An đã đi theo bên người Lâm Thù Ý nhiều năm giống như Dương Vũ. Nàng khi nào nhìn thấy Lâm Thù Ý ôn nhu như vậy? Hơn nữa, những nữ nhân bên cạnh Lâm Thù Ý mấy năm nay, ai mà không muốn bày ra tất cả dịu dàng trước mặt cô. Nhưng hôm nay, cô gái mà đại tiểu thư nhà nàng mang từ Trung Quốc về, tựa hồ khác với những loại yêu diễm bên ngoài nhỉ?
Nghĩ vậy, Tấn An có chút nghi hoặc nhìn Dương Vũ, muốn biết một chút gì đó từ người này. Nhưng Dương Vũ đã khiến Tấn An thất vọng, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, mắt nhìn thẳng, tầm mắt vẫn hướng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mang theo hiếu kỳ của Tấn An bên cạnh.
Tấn An: "..." Quên đi, mình hy vọng vào cái cọc gỗ này làm cái gì? Chỉ là, nàng vẫn rất hiếu kỳ, lại cẩn thận nhìn trộm Hứa Hòe đang ngồi bên cạnh Lâm Thù Ý qua gương chiếu hậu.
Nhìn qua có chút khó tin. Nhưng chỉ trong vòng ba năm phút, hiện tại nàng nhìn thấy đại tiểu thư nhà hắn vươn tay đặt lên vai cô gái bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu, ôn nhu hơn rất nhiều so với ôn nhu vừa rồi nàng vô tình nhìn thấy. Điều quan trọng lúc này không chỉ là biểu hiện của Lâm Thù Ý, mà còn là hành động hiện tại của cô.
Tấn An rõ ràng nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình đang ôm cô gái bên cạnh vào lòng, người kia lúc này tựa hồ đã nhắm mắt lại, giờ khắc này cực kỳ ngoan ngoãn.
Đây thật sự là tiểu thư nhà nàng sao? Tấn An đưa tay dụi dụi mắt như không tin nổi, từ lúc nào đại tiểu thư nhà nàng là người đảm nhận chăm sóc cho người kia vậy? Nhưng trước mắt, mọi chuyện diễn ra quá rõ ràng.
Tấn An còn muốn nhìn, nhưng nàng đột nhiên đối diện với ánh mắt của Lâm Thù Ý trong gương chiếu hậu.
Nữ nhân ngồi ghế sau không nói gì, nhưng trong đôi mắt kia như ngầm cảnh cáo. Việc này khiến Tấn An sợ hãi run lên, nhanh chóng thu lại tầm mắt, thành thật ngồi vào vị trí lái xe nhìn con đường phía trước.
Lâm Thù Ý nghĩ Tấn An đã quay đầu lại, lúc này cô mới nhìn xuống cô gái trong vòng tay mình. Cô gái nhỏ trước một khắc còn cố mở to mắt, hiện tại bất tri bi giác nhắm mắt lúc nào không hay. Xem ra nàng thực sự rất buồn ngủ, ngay cả trong một môi trường xa lạ, nàng vẫn có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Có thể đây là cảm giác yêu một người, không cần nói chuyện, chỉ cần nhìn nàng ngủ đều sẽ cảm thấy lòng tràn đầy ngọt ngào.
Khóe môi Lâm Thù Ý lộ ra ý cười, ở trong môi trường này nhìn Hứa Hòe, cảm thấy tâm tình vẫn không tệ.
Nhưng tâm tình tốt đẹp này nhanh chóng bị phá hỏng.
Theo dự đoán trước đó của bọn họ, đường từ sân bay đến đường cao tốc có thể không quá êm đềm. Khi Lâm Thù Ý đưa ra muốn đi Trung Quốc, Phù Khinh tán thành cả hai tay hai chân, ước gì cả đời cô sẽ không quay lại. Hiện tại Lâm Thù Ý sắp trở về, có thể tưởng tượng được tâm tình của bà ta khẳng định là không ra làm sao.
Cách tốt nhất cùng lâu dài nhất ngăn Lâm Thù Ý trở về chính là khiến người này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Đáng tiếc là Phù Khinh không thể động thủ ở Trung Quốc. Luật pháp cùng trị an ở Trung Quốc cao hơn ở nước ngoài, nếu trong nước có bất kỳ vụ nổ súng nào, bản thân Phù Khinh cũng không nắm chắc mình sẽ có thể toàn thân rút lui trong vụ mưu sát này. Cho nên, bà ta chỉ có thể chọn động thủ ở nước K.
Còn có cái gì thuận lợi hơn bắn gϊếŧ ở đoạn đường sân bay đây?
Ngay sau đó, tiếng súng đầu tiên rơi vào tai Lâm Thù Ý. Rất nhanh, chiếc xe cuối cùng phía sau đoàn xe phát ra tiếng ma sát của lốp xe vào mặt đường. Hai mắt Lâm Thù Ý co rụt lại, cô nhanh chóng lấy từ thắt lưng ra một khẩu súng lục, tay còn lại áp Hứa Hòe lên ghế.
“Nằm xuống!” Nhìn thấy đôi mắt của Hứa Hòe đã mở có mấy phần mông lung, Lâm Thù Ý quát lên.
Hứa Hòe không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vô thức tin lời Lâm Thù Ý, lập tức vùi đầu vào chỗ ngồi. Lúc này bên tai đột nhiên có tiếng cửa sổ bị vỡ, nàng không khỏi ngẩng đầu liếc mắt