Nghe điện thoại một lúc lâu, sắc mặt nữ nhân đứng bên cửa sổ càng ngày càng khó coi, bàn tay đặt trên mép cửa sổ bất giác nắm chặt, một lúc sau, Phù Khinh mới nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi, xử lý chuyện về sau sạch sẽ, đừng để bị người bắt. Bây giờ thông báo cho người của chúng ta chuyển qua kế hoạch B.”
Nói xong bà ta cúp điện thoại trước. Giờ khắc này, lồng ngực của bà ta chập chùng rất lớn, hiển nhiên vừa rồi rất tức giận.
“Tôi ngược lại thật muốn nhìn xem vận may của cô khi nào sẽ hết.” Phù Khinh không có cảm xúc nói.
Giải quyết phiền phức xong, Lâm Thù Ý cùng đoàn người không dừng lại, lần lượt đi đến nhà cũ của Lâm gia.
Lục Kinh Châu tách khỏi bọn họ ở giao lộ của đường cao tốc. Lần này, những người được Phù Khinh phái tới tay trắng trở về. Vốn là người nên đi lại không đi, nhưng bọn họ lại giúp người của cô bắn gϊếŧ sát thủ của Phù Khinh phái tới, nếu không, Lâm Thù Ý phải đối mặt với nhiều người hơn.
“Đi trước, ngày mai liên hệ.” Lục Kinh Châu ấn cửa sổ xe vẫy tay với Lâm Thù Ý, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thù Ý.
Khoảng nửa giờ sau, Tấn An lái xe đến một ngã tư nhỏ, bắt đầu từ nơi này mặt sau trang viên cùng mảnh đất phía sau đều thuộc về năm gia tộc ở nước K, người sống ở đây không giàu sang cũng đều phú quý. Lâm gia ở đây cũng không tính là quá đặc biệt.
Đường không tính là rộng, nhưng Hứa Hòe phát hiện, sau khi đi vào, giống như cùng bên ngoài là hai thế giới.
Rất yên tĩnh, đồng thời nàng còn thấy có lính gác đứng trước cổng lớn trước mặt.
"Mặc dù mặc quần áo giống nhau, nhưng kỳ thực đây là hai gia tộc khác nhau. Dù sao nơi này không ai có thể yên tâm chỉ có người ngoài gác cổng." Lâm Thù Ý nhắm mắt lại, tựa hồ biết Hứa Hòe sẽ kinh ngạc như vậy, chậm rãi giải thích nói.
Hứa Hòe không nói một lời, nhưng trong lòng đã bị kinh hãi. Một nơi như vậy, dù là khu vực tốt nhất của thành phố Thanh Phúc cũng không có trang trọng như vậy. Việc này khiến nàng phải nhìn lại sự tồn tại của Lâm gia cùng với Lâm Thù Ý.
Khác với chung cư bình thường, sau khi đi vào con đường nhỏ vừa rồi, dọc đường không có bảng chỉ dẫn nào, cứ như chỉ là một nơi có một nhóm người sống rải rác. Thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nhìn kỹ mới thấy không có một bóng người ở đây.
Tấn An ở phía trước nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Hòe qua kính chiếu hậu, nhìn Lâm Thù Ý giống như đang chợp mắt, liền có lòng tốt giới thiệu với Hứa Hòe: "Hứa tiểu thư, nơi này đều quản chế tất cả các phương tiện ở cửa, có thể ngài không để ý. Khi mới rẽ vào đại lộ, chúng ta có quẹt thẻ một lần, kỳ thực chúng ta đã vào khu dân cư tại nơi đó. Nhà của Lâm gia nằm ở bên trong một chút, bên ngoài đều là mới xây, càng đi gần bên trong, càng biết mấy gia tộc nơi này là thịnh vượng niên hạn."
Hứa Hòe lần đầu tiên nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, “Cảm ơn.” Nàng không biết xưng hô Tấn An như thế nào, không thể làm gì khác hơn là hòa khí cười cười.
“Ồn ào.” Lâm Thù Ý đang ngồi một bên không lên tiếng lại đột nhiên nói.
Tấn An đang lái xe, đối đầu với ánh mắt của người ngồi sau liền rùng. Tấn An thực sự cảm thấy oan uổng a, đây không phải là đối tượng của tiểu thư sao? Nàng, nàng chính là dựa trên đạo đức nghề nghiệp của một người lái xe, giới thiệu phong tục của địa phương cho “du khách nước ngoài” a! Nếu đổi lại là người bình thường, nàng sẽ không thèm nói một lời. Nhưng, tại sao đại tiểu thư nhà nàng còn không hài lòng? Còn dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn nàng như vậy? Siêu oan ức a!
Không ai nhìn thấy Tấn An oan ức, nha, vẫn còn một người. Dương Vũ ngồi ở ghế phó lái, nhưng người kia như cái gì cũng không nhìn thấy, ngoại trừ khóe môi hơi cong lên, lúc này không ai có thể nhìn ra cảm xúc của hắn.
Không lâu sau, Hứa Hòe cùng xe của bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà cổ.
Kiến trúc vàng nhạt, từ vẻ ngoài nhìn như không có gì đặc biệt khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Từ Hoài xuống xe nhìn kiến trúc đang đứng trước mặt, mặc dù dọc đường rất tức giận Lâm Thù Ý ép mình đến nơi này, nhưng khi nàng thật sự đứng ở nhà cũ của Lâm gia, nàng mới thực sự cảm thấy khiếp đảm.
Người sống trong đó là người nhà của Lâm Thù Ý. Bây giờ nàng theo vào, có nghĩa là nàng đi gặp trưởng bối sao?
Gặp trưởng bối, ba chữ này làm cho nàng đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Tấn An lái xe đi, không thể đậu xe bừa trong trạch viện, phía sau căn nhà này có ga ra nhỏ.
Lâm Thù Ý cũng đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà đã xa cách nửa năm, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Cô và Phù Khinh đã ngầm chiến tranh nhiều năm như vậy, hiện tại tựa hồ phải chấm dứt. Lâm Thù Ý thở ra một hơi dài, cô vô thức sờ lên khẩu súng lục trên thắt lưng, sau đó xoay người, muốn đi về phía Hứa Hòe.
Lúc này Hứa Hòe mới ngồi xổm xuống, khi ra cửa nàng đi dép xăng đan cao, chiếc nơ ở mắc cá chân đã bị nới lỏng, nàng ngồi xổm xuống buộc dây lại.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời lơ lửng trên cao cực kỳ chói mắt. Đột nhiên nhanh chóng ngồi xổm xuống, Hứa Hòe còn cảm thấy lượng máu cung cấp lên não không đủ khiến nàng choáng váng một lúc.
Sau khi thắt nơ xong, Hứa Hòe lại đổi qua chân khác, thắt thật chặt.
Từ góc độ hiện tại của nàng, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy đôi giày của Lâm Thù Ý cách đó không xa.
Cái người Lâm Thù Ý này, đi nơi nào cũng đều sẽ không ủy khuất chính mình. Vì để đi máy bay thoải mái một chút, từ khi ra cửa Đình Cảnh liền mặc một thân đồ thể thao, khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, cô đã thay y phục.
Ý tứ của Lâm Thù Ý rất đơn giản, cô không muốn tỏ ra tùy ý trước mặt nữ nhân Phù Khinh kia. Ít nhất, cô không muốn thua khí thế người kia. Cô chính là tính toán cẩn thận như vậy, cho nên khi Lâm Thù Ý xuống máy bay, bộ dáng hiển nhiên đã khác hẳn.
Lúc này, thứ rơi vào trong tầm mắt của Hứa Hòe chính là một đôi giày cao gót kim loại, đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc tựa như khiến Lâm Thù Ý lạnh lùng hơn mấy phần.
Hứa Hòe dụi dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt, nàng nhìn thấy trên mũi giày của Lâm Thù Ý giống như có một chấm đen nhỏ.
Lâm Thù Ý là người ưa sạch sẽ như vậy, làm sao có thể chịu được? Cho nên, Hứa Hòe lại liếc nhìn.
Lần này, nàng chắc chắn mình không bị hoa mắt. Thậm chí nàng còn nhìn thấy điểm đen nhỏ đang di chuyển, đột nhiên, mũi giày như phản chiếu ánh sáng, khúc xạ ánh sáng chói mắt của mặt trời tiến vào mắt nàng. Hứa Hòe bỗng nhiên cả kinh, nếu như nói trước hôm nay, nàng sẽ không bao giờ nghĩ điểm đen nhỏ này có thể đang giám sát bọn họ, nhưng sau một loạt truy đuổi bắn gϊếŧ vừa rồi, nàng không thể không nghĩ tới.
Ánh sáng phản xạ lại chiếu vào mắt Hứa Hòe, trong đầu Hứa Hòe lập tức nảy ra một ý tưởng lớn mật, khiến lưng nàng nhất thời một trận ướt đẫm.
Nếu ống nhắm của tay bắn tỉa bị đôi giày cao gót như mặt kính của Lâm Thù Ý phản chiếu, vậy vừa vặn là đầu cô phải không?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Hứa Hòe, nàng đột nhiên đứng dậy, mặc kệ đại não choáng váng do máu cung cấp không đủ, trực tiếp lao tới nữ nhân đang đi về phía mình.
Khi Hứa Hòe thực hiện hành động này, nàng vẫn có thể nhìn thấy được tia kinh ngạc cùng sửng sốt trong mắt Lâm Thù Ý. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nàng liền không thể thưởng thức vẻ mặt này của Lâm Thù Ý nữa ...
Một tiếng súng vang lên, vang vọng cả một bầu trời ở nơi này.
Hứa Hòe giống như một con hải sâm mềm mại, nằm yên bất động trên bả vai của Lâm Thù Ý. Đôi mắt nàng vẫn mở to, giống như nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng cho những gì vừa xảy ra. Cơn đau đột ngột ở lưng lập tức xâm lấn vào dây thần kinh của nàng. Nhưng mà, vừa nãy do chóng mặt vội vàng đứng dậy, tựa như đã ngăn cách cảm giác đau đớn, không có nặng nề, trái lại là càng lúc càng kịch liệt, làm nàng càng ngày càng cảm thấy choáng váng.
Phát súng này, chắc chắn là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, tay bắn tỉa đã bị lộ vị trí.
Kiến trúc nơi này không quá phức tạp, lại là cửa nhà của Lâm gia, mặt Lâm Thù Ý tối sầm lại, thậm chí không có lệnh của cô, vệ sĩ của Lâm gia đã bao vây tòa nhà phụ phía trước không xa.
Lâm Thù Ý động cũng không dám động, thậm chí hiện tại hai tay còn không dám dùng sức ôm người trước mặt, cô cảm thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm rồi.
Cô đã đi trên bờ vực sinh tử nhiều năm, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi máu, hiện tại cũng vậy, nhưng mùi vị này cô đã quen rất nhiều năm, vào thời khắc này, tựa hồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cô.
Lâm Thù Ý cảm thấy buồn nôn.
“Hứa, Hứa Hòe?” Cô có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt của cô gái đang nằm nhoài trên vai mình, chỉ vì cô sợ sẽ nhìn thấy một hình ảnh mà bản thân không thể chịu đựng nổi. "Dương Vũ! Tìm bác sĩ về cho tôi!"
Dương Vũ gọi cho Tấn An, để người kia quay đầu trở về.
Lâm Thù Ý