“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Kinh Châu không hiểu, lúc hắn rời đi không phải vẫn còn tốt sao? Làm sao lại biến thành như vậy?
Đối mặt với dò hỏi của Lục Kinh Châu, Tấn An cũng chỉ biết cười khổ. Ai có thể ngờ Phù Khinh lại phát điên để tên sát thủ ở bên ngoài Lâm gia như vậy? Ai có thể nghĩ tới? Như vậy, không cần biết cuối cùng Phù Khinh có thành công hay không, bà ta sẽ phải đối mặt với tình huống rất phiền phức. Không ai nghĩ tới bà ta là tự thiêu, cho nên cũng không ai nghĩ tới Hứa Hòe sẽ gặp chuyện ở cửa Lâm gia.
Nha, không, phải nói là không ai nghĩ tới Hứa Hòe vì đỡ đạn cho Lâm Thù Ý mà gặp chuyện ở cửa Lâm gia.
Biến cố quá đột ngột khiến mọi người không kịp chuẩn bị.
Sau khi nghe Tấn An nói xong, tâm tình Lục Kinh Châu mơ hồ, “Hứa Hòe nhào tới trên người Thù Ý, cứu Thù Ý?”
Tấn An gật đầu, trong mắt mang theo vài phần khâm phục, ở bước ngoặt sinh tử có thể thử chân tâm của một người. Nàng cũng không ngờ Hứa Hòe nhìn như có quan hệ không tốt với đại tiểu thư trong xe, hiển nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Liều mạng cứu người, trọng lượng của bốn chữ này quá nặng, không phải ai cũng có thể làm được.
Ánh mắt Lục Kinh Châu có chút phức tạp, hắn cảm giác được lúc trước có thể mình đã đoán sai rồi.
Xoay người, Lục Kinh Châu đi tới bên người Lâm Thù Ý. Tấn An cùng đoàn người của nàng không dám đi đến, nhưng hiện tại nàng phải để Lâm Thù Ý xử lý một loạt phiền toái phía sau. “Người đã ở đây rồi, cậu định xử lý thế nào?”
Lâm Thù Ý không trả lời, cũng không thèm nhìn lên, từ đầu đến giờ cô đã duy trì tư thế này rất lâu rồi.
Lục Kinh Châu thấy vậy thì có chút bất lực, "Thời gian phẫu thuật phỏng chừng kéo dài mấy tiếng đồng hồ, hiện tại nếu không xử lý người đã làm cô ấy bị thương, chẳng lẽ cậu chờ Phù Khinh làm mấy chuyện tệ hơn sao?"
Khi Lâm Thù Ý nghe được hai chữ "Phù Khinh", lúc này mới ngẩng đầu lên.
Cô vừa ngẩng đầu, khiến mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Mắt Lâm Thù Ý đỏ hoe--
Ngay cả khi Lâm Thù Ý nhận được tin xấu của Phan gia năm đó, cũng chỉ tức giận đập phá đồ trang trí trong phòng ngủ. Nhưng hiện tại, vì Hứa Hòe, Lâm Thù Ý giống như đã khóc.
Người ở đây hầu như đều đã đi theo Lâm Thù Ý rất nhiều năm, sau một thời gian dài ở chung, đám người này đã nhìn thấy Lâm Thù Ý trong nhiều tình huống. Có cao hứng, có cười yếu ớt, có lãnh mạc, có hung ác, có thờ ơ, có nổi trận lôi đình, thế nhưng thứ duy nhất chưa từng thấy thương tâm đến rơi lệ như vậy.
Từ nước mắt này tưởng như cả đời này không bao giờ có liên hệ với nữ nhân trước mặt, vậy mà hiện tại lại một mực xuất hiện trên người cô.
"Sao cậu lại ở đây?” Lâm Thù Ý từ dưới đất đứng lên, nghe được lời nói của Lục Kinh Châu, đầu óc cô trở nên rõ ràng hơn một chút. Lúc này quả thực cô không nên thụ động chờ người khác tới cửa, Hứa Hòe vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Lục Kinh Châu thấy cô phản ứng lại, tảng đá treo trong lòng liền rơi xuống, có chút hối hận đáp lại lời nói của Lâm Thù Ý, "Nghe nói hai người xảy ra chuyện, tớ có thể không đến đây sao? Tớ sẽ ở đây giúp cậu canh giữ, trước tiên cậu cùng Tấn An đi bên kia xử lý đi, cô ấy vẫn đang chờ lệnh của cậu."
Vừa rồi Tấn An đã liên lạc với những người còn lại. Chuyện xảy ra trước cửa Lâm gia, nhưng trong lòng ai cũng biết là người nào đứng sau. Nếu lúc này không đem người đi, hiện tại Lâm Thù Ý cũng không có ở đó, cũng khó nói cuối cùng Lâm Thù Ý còn có thể xử lý tên sát thủ kia hay không. Nói cho cùng, tuy Lâm gia không phải Phù Khinh một tay che trời, nhưng địa vị của bà ta trong Lâm gia cũng không thể coi thường.
Tấn An nhận được cuộc gọi của Lâm Thù Ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại nàng đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, đang chuẩn bị chạy tới. Người của bọn họ hiện đã bắt nam nhân trốn trong tòa nhà phụ về tạm giam, đưa ra khỏi khu dân cư.
“Hiện tại người đâu?” Lâm Thù Ý nghe Tấn An báo cáo xong, hỏi.
“Hẳn là đang trên đường đến căn cứ.” Căn cứ kỳ thực là một phần xưởng thuộc Lâm gia.
Lâm Thù Ý biết vị trí, cho nên cô quyết định hiện tại lập tức đi theo Tấn An. Vì Lục Kinh Châu đang ở bệnh viện nên cô cũng yên tâm, bây giờ điều quan trọng hơn là cô phải giải quyết sạch sẽ những phiền phức ở đây trước khi cuộc phẫu thuật của Hứa Hòe kết thúc.
Khi Lâm Thù Ý đến, đã có người chờ cô ở căn cứ.
Đối với lúc này Phù Khinh xuất hiện ở đây, cô không có chút kinh ngạc. Trên đường đến đây, Lâm Thù Ý đã rất rõ ràng. Vì Phù Khinh có tất cả bản lĩnh để sát thủ trong tòa nhà phụ đối diện với nhà của bọn họ, nên hiện tại, lực lượng của Lâm gia thuộc về Phù Khinh khá nhiều.
Liên quan đến hiện tượng này, cô không cảm thấy quá bất ngờ. Dù sao, trước khi cô rời đi, Phù Khinh cũng đã lấy được lòng tin của Lâm Phàm. Hơn nữa, ít nhất bà ta vẫn mang danh thiên kim tiểu thư của Phù gia, trong Lâm gia, ngay cả lão nhân của Lâm gia cũng sẽ cho bà ta một chút mặt mũi. Vì Lâm Thù Ý đã đi nửa năm, theo tính khí của Phù Khinh, nếu không nắm bắt tốt cơ hội này thì bà ta không phải là Phù Khinh. Không có Lâm Thù Ý một bên ngăn cản, không phải Phù Khinh sẽ dễ dàng mở rộng thế lực hơn sao?
Thậm chí hiện tại Lâm Phù Ý cũng có thể đoán được Phù Khinh giải vây ở trước mặt Lâm Phàm như thế nào, sau đó hạ xuống sự cố này, chuyện này liền trở thành hậu trường của vụ ám sát do người ngoài gây nên.
Đối với chuyện này, Lâm Thù Ý chỉ có thể cười nhạo. Các quy tắc cùng mệnh lệnh chỉ có hiệu lực đối với những người biết nghe lời. Mà cô, nhất định là một ngọn cờ độc nhất vô nhị không phục quản giáo. Đặc biệt đối phương là Phù Khinh, sao cô có thể liền buông tay chịu trói như vậy?
Cho nên, khi Lâm Thù Ý nhìn thấy Phù Khinh được người vây quanh, trên mặt cô thậm chí đều không biểu lộ một chút kinh ngạc.
“Thù Ý, con đã về rồi.” Phù Khinh vẫn là một bộ ấm áp ôn hòa trước mặt người khác, thật giống như bà ta là một người mẹ tốt, đối với “đứa con gái” không gặp nửa năm đã trở về mà cảm thấy hạnh phúc.
Lâm Thù Ý không để ý lời chào hỏi giả nhân giả nghĩa của bà ta, dù sao, kiêu ngạo của cô rất bình thường trong mắt mọi người. Ánh mắt của Lâm Thù Ý chỉ rơi vào tên nam nhân đội mũ lưỡi trai, y phục màu xám đã nằm trong tay Phù Khinh, không thể nhìn rõ mặt.
Không cần phải nói, đây chính là tên nam nhân muốn gϊếŧ cô, nhưng không ngờ lại làm Hứa Hòe bị thương.
Phù Khinh đã chú ý đến ánh mắt của Lâm Thù Ý, hiện tại có chút tự đắc khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thù Ý tức như muốn phun ra lửa. Có thể hãm hại Lâm Thù Ý, mỗi một lần đều khiến bà ta cao hứng "Ồ, con đang nhìn cậu ta a! Thù Ý, lần này thật xấu hổ, ba của con để dì điều tra toàn bộ chuyện này. Con yên tâm, dì nhất định sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng."
Phù Khinh giả nhân giả nghĩa cười nhìn Lâm Thù Ý, không thèm che giấu tia khiêu khích trong mắt.
Đúng vậy, ngược lại còn mang về, làm sao có thể nói đều là một mình Phù Khinh định đoạt? Cho dù là Lâm Thù Ý, cũng không có cách nào khống chế được. Đến lúc trình bày kết quả đã hoàn toàn đưa ra kết luận, dù cho Lâm Thù Ý có bất kỳ nghi hoặc nào, vậy cô có thể làm gì? Tất cả đã được kết luận rồi.
Nhưng, Phù Khinh nghĩ sai rồi. Bà ta sắp xếp tỉ mỉ tất cả, theo điều kiện tiên quyết là bà ta có thể mang đi nam nhân mà bà ta thuê từ tay Lâm Thù Ý.
Nhưng, Lâm Thù Ý sẽ thả người dễ dàng như vậy sao?
Lâm Thù Ý đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Cô nhìn khuôn mặt ngày càng thoải mái của Phù Khinh, bỗng nhiên nở nụ cười, dù có dùng bao nhiêu lớp trang điểm che đậy đi chăng nữa, thời gian cũng không thể giữ mãi dung mạo trường tồn của một nữ nhân, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tương tự, Phù Khinh là hạng người gì, mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta, cuối cùng sẽ bị thời gian kéo xuống. Chỉ là, Lâm Thù Ý cảm thấy thời gian quá chậm, cô không muốn chờ nữa, hiện tại, cô muốn thay thời gian xé bỏ mặt nạ của nữ nhân này.
Nụ cười trên mặt cô khiến Phù Khinh có chút hoảng hốt. “Thù Ý, con có ý gì?” Bà ta nén nghi hoặc cùng mất tự nhiên trong lòng, trên mặt giả vờ bình tĩnh hỏi.
Cuối cùng Lâm Thù Ý cũng lên tiếng, cô nhìn Phù Khinh đang được người vây quanh, trực tiếp hỏi “Bà rất tự đắc?”
Trước mặt mọi người, cô chưa từng chừa cho Phù Khinh mặt mũi. Đương nhiên, người sau thì càng không thể.
Sắc mặt Phù Khinh thay đổi, bà căm ghét bộ dáng vô trần của Lâm Thù Ý, giống như không đặt ai vào trong mắt, cũng không e ngại ai. Mỗi khi đối mặt với chính mình, trên mặt luôn lộ ra nụ cười trào phúng. Lần đầu tiên đến Lâm gia, bà ta đều bị người hầu trong nhà khinh thường.
Vốn dĩ gả tới là thân phận rất đặc biệt, khiến người ta không dễ nói ra được. Đằng sau chuyện này, không biết có bao nhiêu người đang thấp giọng bàn luận về bà ta, nhưng lúc ấy ngoài Lâm Phàm làm chủ của Lâm gia còn có thể là Lâm Thù Ý, càng dung túng mấy người hầu, xưa nay cũng không can thiệp vào. Trong khoảng thời gian đó, mặt ngoài Phù Khinh ngăn nắp xinh đẹp nhưng kỳ thực trong lòng đều xám