Mà Hứa Hòe rời khỏi phường, tim đập thình thịch đến không bình tĩnh.
Giống như phía sau tùy thời sẽ có người nhảy ra đuổi theo nàng, Hứa Hòe bước nhanh. Không ai nghe thấy vừa rồi trong phòng Lâm Thù Ý đã nói gì với nàng, nhịp tim của nàng vô thức đập rất nhanh, thình thịch, rất mạnh, như sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Trong hoàn cảnh như vậy, nàng không có cách nào thuyết phục bản thân bình tĩnh lại, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, để cho Lâm Thù Ý không thể nhìn ra manh mối.
Hứa Hòe cấp tốc bước vào thang máy, lúc này nàng là người duy nhất trong không gian vừa nhỏ vừa sáng này. Bóng người có thể được phản chiếu ở tất cả các phía của thang máy, Hứa Hòe có thể nhìn thấy rõ ràng vết ửng hồng trên má nàng qua các tấm kim loại ở tất cả các phía. Nàng muốn giống như một người say..
Nàng say trước những lời yêu thương mà Lâm Thù Ý đã nói.
Rõ ràng là giữa mùa đông, nhưng lúc này Hứa Hòe cảm thấy rất oi bức.
Bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Hứa Hòe không biết tại sao, có thể là theo bản năng nhìn lên. Nàng đếm số tầng, âm thầm tìm phòng có Lâm Thù Ý, nhìn thật sâu, giống như lần trước, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Khi cơn gió lạnh lướt qua, Hứa Hòe vươn tay quấn lại chiếc khăn quàng cổ lớn, che hai lỗ tai lộ ra ngoài. Trời vẫn lạnh a! Cơn gió tựa như làm nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, tại sao vừa rồi nàng lại dao động? Rõ ràng nàng đã hiểu rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thù Ý, nàng cảm thấy rất mềm lòng. Hứa Hòe cho rằng tâm tình thăng trầm của mình trong phòng là do máy sưởi.
Nàng nhất định bị thổi nóng đến hồ đồ rồi!
Hứa Hòe đang đi trên phố, trời đã trưa, nàng nhìn cửa sổ cửa hàng bên kia đường được trang trí bằng những bông tuyết nhiều màu, hầu như cửa hàng nào cũng có một cây thông Noel trước cửa. Những hình dán tinh xảo đẹp mắt tựa như trong suốt như pha lê. Tuyên truyền cho người đi đường biết đêm nay là đêm giáng sinh, đây là không khí của lễ giáng sinh.
Đột nhiên, lúc này Hứa Hòe bị nhét một quả táo vào trong tay. Vừa nhìn lên đã thấy cô gái đi ngang mình quay đầu lại, trên tay còn xách một cái giỏ tre, hình như rất có nhiều táo, cô gái cười nói Giáng sinh vui vẻ, xoay người lại phân phát quả táo trên tay cho một người lạ khác.
Quả táo đỏ trên tay khiến trên mặt Hứa Hòe lộ ra nụ cười, người nhận được quả chúc phúc này luôn một đời bình an hạnh phúc. Vào ngày đông lạnh giá này, nàng nhận được một lời chúc ấm áp từ một người xa lạ.
Nhưng khi nàng vừa nghĩ đến từ "bình an", trong đầu nàng chợt hiện lên gương mặt của Lâm Thù Ý.
Một mặt Hứa Hòe tức giận vì trái tim không kiên định của mình, mặt khác nàng không thể không cầu nguyện người trong bệnh viện sẽ sớm khỏe lại.
Nàng thừa nhận mình rời khỏi Lâm Thù Ý không phải vì hận cô, nguyên nhân to lớn hơn là vì nàng cảm thấy yêu cô mà cảm thấy tội lỗi.
Ở ven đường đụng phải một kẻ lang thang, quần áo không thấy màu cũng không vừa vặn, Hứa Hòe mua một cốc cà phê nóng, đưa cả quả táo trên tay.
Theo những người đời trước nói, đây là nàng tích góp công đức, sau này sẽ được đền đáp xứng đáng. Hứa Hòe nghĩ, nàng chỉ hy vọng mình có thể dùng chút lòng tốt như vậy để đổi lấy bình an của người kia.
Trở về khách sạn, không có cô gái nào trong vũ đoàn ở trong phòng, Hứa Hòe gọi vài món ăn bên ngoài, ăn xong rồi ngã xuống giường. Hai ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Giấc ngủ này, Hứa Hòe ngủ thẳng từ ba bốn giờ chiều đến sáng ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày 25 tháng 12, lễ giáng sinh. Dù chuẩn bị buổi tối rời thành phố nhưng các cô gái trong đoàn vẫn rất háo hức, sáng nay vẫn nô nức rủ nhau đi mua sắm. Hứa Hòe trả lời tin nhắn trên điện thoại, nàng đã không hoạt động cùng người trong vũ đoàn hai ngày rồi, cho nên hôm nay nàng sẽ không bỏ qua nữa.
Cũng đã gặp người mà mình không dám gặp ở thành phố này này rồi, hiện tại nàng không có bất kỳ lo lắng nào nữa.
Địa điểm ăn uống buổi trưa là trong khu thương mại, hôm nay ngày lễ, lúc nào cũng có nhiều hoạt động.
Hứa Hòe cùng vũ đoàn của nàng tương đối đến sớm, độ tuổi trung bình của người trong đoàn là khoảng 25 tuổi. Bọn họ chỉ đang ở độ tuổi thanh xuân, hoạt bát, trẻ trung, xinh đẹp, một nhóm nữ sinh như thiên nga rất chói mắt.
Có một cây thông Noel rất lớn ở tầng một của trung tâm thương mại, còn có rất nhiều món quà nhỏ được treo trên đó. Dưới cây thông Noel, có nai sừng tấm và ông già Noel như thật. Nhìn chung, có vẻ rất rạng rỡ.
Lúc này mới mười giờ rưỡi, còn chưa tới giờ ăn cơm, hoạt động ở lầu một mới bắt đầu không lâu.
Khi đám người Hứa Hòe đang đứng ở một bên của sân khấu được bố trí tạm thời, một vài nam sinh nữ sinh bán thời gian đội mũ Giáng sinh đi tới, đưa cho mỗi người một tờ giấy màu, nói: “Giáng sinh vui vẻ! Chào mừng bạn đến tham gia các hoạt động theo chủ đề do trung tâm thương mại của chúng tôi tổ chức năm nay. Mời viết ra người lúc này bạn đang nghĩ đến hoặc những gì bạn muốn nói với TA vào mảnh giấy này, sau đó viết tên của chính bạn ở dưới cùng. Chờ một chút chúng tôi sẽ đến lấy giấy, những người được rút trúng sẽ nhận được món quà nhỏ do trung tâm thương mại của chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị!"
Hứa Hòe cũng bị nhét một tờ giấy và một cây bút vào tay, nàng nghe thấy có thưởng liền không khỏi nở nụ cười. Nàng từ nhỏ vốn là người đã kém may mắn trong việc chơi nhận thưởng, đối với loại nhận thưởng mua 50 xu hồi tiểu học, nàng tựa hồ không rút trúng trong loại hình nhận thưởng này với tỷ lệ là 99%.
Này, nàng là người duy nhất nhét giấy trống vào hộp...
Có lẽ nụ cười nhạo nơi khóe môi của nàng đã thu hút sự chú ý của cô gái bán thời gian trước mặt, cô ấy thân thiện cười, thấp giọng nói: "Tiểu tỷ tỷ, cho dù không muốn nhận thưởng cũng có thể viết a! Chơi rất vui, tờ giấy nhỏ của chúng tôi sẽ được đưa vào một viên con nhộng thời gian, năm năm hay mười năm sau sẽ được lấy ra a! Thời điểm đó, chị cũng có thể đến xem một chút, cái này rất có ý nghĩa! Tôi cũng đã tự mình viết được năm sáu tờ rồi!"
Cô gái tóc vàng còn muốn ra sức "Thuyết phục" Hứa Hòe, Hứa Hòe mỉm cười, gật đầu đáp: "Ừm, vậy tôi nhất định phải cẩn thận viết rồi!” nàng nghiêm túc nói như đang hứa hẹn với tiểu cô nương trước mặt.
Những cô gái bên cạnh Hứa Hòe đều cúi đầu viết, có lẽ bọn họ đều có những bí mật nho nhỏ, đều muốn nói gì đó với những người muốn thân cận, Hứa Hòe nhìn mỗi người bên cạnh đều vùi đầu viết, còn quay lưng lại lén lút viết a!
Thấy vậy, Hứa Hòe không khỏi mỉm cười, nàng cũng cầm bút viết.
Người nàng đang suy nghĩ trong lòng là ... ngòi bút của Hứa Hòe dừng lại, xem ra vừa rồi nàng đang bế tắc khi viết ký tự đầu tiên.
Làm thế nào mới tốt? Nàng căn bản không muốn thừa nhận trong lễ hội lớn này, người đầu tiên nàng nghĩ đến, người nàng muốn cùng trải qua ngày lễ này, tên cô ấy là ... Lâm Thù Ý ...
Ba chữ này dường như rất nóng, làm Hứa Hòe nóng đến mức hoảng hốt.
Quả nhiên, nữ nhân kia đối với nàng là chất độc, chạm đến liền nhấc lên sóng to gió lớn.
Khóe môi Hứa Hòe lộ ra một nụ cười khổ, nhưng tay nàng đã bắt đầu viết.
Dù sao đó cũng chỉ là bí mật một mình nàng biết, nàng nghĩ, cho dù thời gian là năm năm, mười năm hay hai mươi năm, sau này nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi này.
Sau khi viết xong, Hứa Hòe đã gấp tờ giấy màu thành hình vuông nhỏ theo quy định, bỏ vào chiếc hộp trên tay cô gái kia.
Hứa Hòe rất bình tĩnh, nàng nhìn sự kiện này như một người ngoài cuộc, không chút để ý nàng cũng đang ở trong trò chơi này. Những cô gái đứng cạnh nàng hoàn toàn khác với nàng, các cô gái trong đoàn rất tích cực, bọn họ nói chuyện với nhau về bí mật nhỏ vừa rồi. Rõ ràng lúc viết còn thẹn thùng, nhưng hiện tại đã chậm rãi nói, giống như muốn mọi người biết người trong lòng bọn họ có bao nhiêu ưu tú mới xứng đáng được bản thân nhớ tới.
“Hứa Hòe, còn cậu thì sao?” Một cô gái bên cạnh cũng hỏi nàng.
Nàng? Khóe môi Hứa Hòe lộ ra một nụ cười rất yếu ớt, “Không có gì, tôi viết tên một người sau này có thể không gặp lại mà thôi.” Dù sao nàng cũng nghĩ như vậy.
"Hả? Thật sao? Đó có phải là người cậu thích không?" Cô gái hỏi lại, hầu như tất cả đều viết tên người mình thích a!
Nụ cười trên khóe môi Hứa Hòe cứng đờ, người nàng thích sao? Không, đương nhiên không phải, đó là người nàng đã từng yêu rất nhiều, hiện tại đang chọn cách quên đi!
"Không phải." Là người yêu của tôi, nàng nói thêm trong lòng.
Đột nhiên, đúng lúc này, Hứa Hòe cảm thấy như trở lại cái ngày hè nóng nực đó, tay nàng bị Lâm Thù Ý nắm chặt, nam nhân đối diện hỏi Lâm Thù Ý dựa vào cái gì quản chuyện không đâu, lúc đó nữ nhân bên cạnh nàng nhếch môi cười, lạnh lẽo giống như mùa đông tháng mười hai, nhưng những gì cô nói lại rất ấm áp, trực tiếp đánh vào trái tim mềm yếu nhất của Hứa Hòe.
Cô nói, là người yêu.
Khi Hứa Hòe nghĩ đến đây, độ cong khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.
“Không tin a!” Cô gái bên cạnh vừa cười vừa trêu chọc nàng, “Mắt cậu đều phát sáng kìa, biết không?”
Thật sao? Hẳn là vậy đi, nghe nói, khi mình nghĩ đến người mình yêu sâu đậm, ánh mắt liền sẽ trở thành một ngôi sao, sáng lấp lánh, chói mắt, khiến người ta không thể bỏ qua.
Hứa Hòe không nói thêm, những quá khứ đó đối với người khác có vẻ là chuyện tình đẹp đẽ, nhưng đối với nàng, chúng là thạch tín dưới lớp đường. Nếm thử lại là vị đắng.
"... Ai nha, tớ liền viết tên người tớ thích a! Đó là mối tình đầu của tớ, nhưng đã chia tay rồi. Aiz, đã mấy năm không có liên lạc với hắn, cũng không biết hắn sống có tốt không.