Khi Hứa Hòe đến bệnh viện, tầng lầu nơi có phòng bệnh của Lâm Thù Ý im ắng lạ thường. Tất cả những điều này khiến nàng gần như nghĩ mình đã tìm nhầm chỗ, cho đến khi nàng nhìn thấy căn phòng trên mảnh giấy mà Lục Kinh Châu để lại đêm qua.
Nàng vươn tay gõ cửa nhưng không có ai trả lời, đứng ngoài cửa Hứa Hòe suy nghĩ hai giây, trong lòng có ý nghĩ "Đến cũng đã đến" chiếm thế thượng phong, nàng liền mở cửa đi vào.
Trong phòng cao cấp, ngoại trừ người nằm trên giường bệnh cũng không có ai.
Hứa Hòe không biết chuyện gì đang xảy ra, dựa vào thân phận của Lâm Thù Ý, cho dù toàn bộ hành lang đều không có ai, ít nhất cũng phải có người trông coi trong phòng chứ có đúng không? Trong ba năm qua, nàng cố ý chặn tin tức của Lâm Thù Ý, cũng không biết Lâm Thù Ý hiện tại thế nào. Tình cảnh trước mắt này, hiện tại nàng còn cho rằng Lâm gia có đang bên bờ vực phá sản hay không.
Đơn thuần như Hứa Hòe chắc chắn sẽ không nghĩ rằng đó là bởi vì người Lâm gia đều tập trung vào trung tâm, toàn bộ diện tích của bệnh viện là vì đường kính, hơn nữa khu vực này từ lâu đã nằm trong phạm vi giám sát của bọn họ. Khoảnh khắc bóng dáng Hứa Hòe xuất hiện ở cổng bệnh viện, đám người Tấn An đã biết rồi.
Như vậy, Tấn An cố tình an bài cho người trông coi trốn đi, cố gắng tạo không gian riêng cho hai người họ. Nếu Tấn An biết hiện tại Hứa Hòe nhầm tưởng rằng bọn họ bị phá sản không có tiền mới thành dáng dấp kia, khả năng sẽ tức giận đến thổ huyết.
Chỉ là, nói cho cùng, Tấn An đã sắp xếp rất đúng, Hứa Hòe lúc đến đã có chút thấp thỏm không yên. Nàng thậm chí không muốn đến thăm Lâm Thù Ý như vậy, xung quanh đều đang có người giám sát. Loại cảm giác đó, nói thế nào đây, thật giống như nàng tùy thời sẽ ám sát Lâm Thù Ý vậy.
Tuy trong lòng có oán hận, nhưng nàng cũng không đến mức tàn nhẫn muốn gϊếŧ nữ nhân trước mặt.
Như vậy, chỉ có hai người nàng và Lâm Thù Ý, ít nhất nàng cũng cảm thấy tự tại hơn rất nhiều.
Hứa Hòe đi tới giường bệnh, nữ nhân trên giường dường như vẫn chưa tỉnh lại, lúc này đang nhắm mắt, lông mày phủ một tầng u buồn, giống như nỗi buồn giữa hai lông mày của một nữ nhân đang lạc lõng ở phương xa mong được trở về nhà. Mặc dù Lâm Thù Ý không phải là người mềm yếu như vậy, nhưng hiện tại nhắm mắt không tỉnh, đã mất đi vẻ lãnh đạm cùng cứng nhắc của thường ngày, giống như đã cởi bỏ ngụy trang, lộ ra mặt tối nhất không muốn người biết, có chút mang theo mềm mại đặc thù của nữ nhân.
Hứa Hòe đứng trước giường, có chút thất thần nhìn người đang nhắm mắt.
Hôm qua Lâm Thù Ý đến quá vội vàng, bản thân nàng cũng bởi vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này mà hoang mang, thậm chí còn không nhìn kỹ diện mạo của nữ nhân đã ba năm không gặp. Hiện tại Hứa Hòe đã có thời gian, nàng cẩn thận quan sát Lâm Thù Ý.
Ba năm không gặp, nàng thừa nhận tâm tư của Lâm Thù Ý dường như không thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi.
Ít nhất, lúc trước Lâm Thù Ý là không kịp phòng bị xuất hiện trước mặt nàng như bây giờ. Trong trí nhớ của nàng, Lâm Thù Ý là nữ chiến binh bất khuất, không bị bất luận người nào thương tổn. Nhưng trước mặt nàng, lại thật yếu ớt.
Hứa Hòe không biết, đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thù Ý yếu ớt như vậy. Nàng không biết sau khi rời đi, nữ nhân mặc một thân áo giáp cứng rắn trước mặt nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, trên áo giáp có một vết nứt, chỉ cần liên quan đến nàng, cũng có thể dễ dàng làm Lâm Thù Ý bị thương.
Nhưng mà, Hứa Hòe không biết.
Trong trí nhớ của nàng, Lâm Thù Ý là một nữ nhân kiêu ngạo độc đoán, người có thể tùy ý ném chiếc xe trên con đường tắc nghẽn vào tháng Sáu mùa hè, chỉ để giúp nàng đòi lại công đạo. Một nữ nhân có thể một quyền đánh một nam nhân cao hơn mình ngã xuống đất, khiến tất cả những người chống đối cô phải quỳ xuống xin tha. Trong trí nhớ của Hứa Hòe, đây mới đúng là mặt chân thật nhất của Lâm Thù Ý!
Mà tại sao bây giờ cô lại suy nhược nằm trên giường bệnh như vậy?
Những gì Lục Kinh Châu để lại trên mảnh giấy nhỏ không chỉ là vị trí cụ thể của Lâm Thù Ý trong bệnh viện, mà còn là ca phẫu thuật của nữ nhân này làm đêm qua.
"Không phải chị rất lợi hại sao?" Hứa Hòe không khỏi thở dài nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thù Ý, nhẹ giọng nói.
Không phải cô là người lợi hại nhất trên đời này sao? Không phải cái gì cũng làm được sao? Làm sao có thể ngã xuống dễ dàng như vậy? Dạ dày, thủng, rách, những lời này giống như mũi kim, khi nàng nhìn qua liền cảm thấy mình có thể bị công kích.
Người trên giường không có trả lời nàng, Hứa Hòe cười khổ nói: "Lúc nào không sinh bệnh, liền một mực chờ tôi đến mới sinh bệnh, còn nhất định sau khi tìm tôi mới xảy ra chuyện. Lâm Thù Ý, chị cố ý đúng không? Muốn tôi hổ thẹn sao? Chị cũng thật quá đáng a!" Nàng nói, giọng nói không tự chủ mang theo một chút ủy khuất, "Thủ hạ của chị thật hung hăng a! Đây rõ ràng không phải là đang muốn bức bách tôi sao? Nếu bây giờ tôi không đến, nhất định tôi sẽ bị bọn họ mang đến. Tại sao ba năm sau chị vẫn làm càn như vậy?"
Phân tích hiện tại của nàng đơn giản là không hợp lý, Hứa Hòe đã quên trước một khắc vào phòng bệnh mình đã nghĩ có phải Lâm gia bị phá sản hay không, trong tay Lâm Thù Ý nơi nào còn nhiều người như vậy?
Nhưng khi đối mặt với Lâm Thù Ý, nàng có chút không nhịn được. Ủy khuất ở trước mặt cô sẽ càng trở nên ủy khuất hơn, không ủy khuất ở trước mặt cô cũng sẽ trở nên ủy khuất.
Trong vô thức, nàng vẫn mặc định Lâm Thù Ý thành kiểu người có thể khiến cho bản thân làm nũng cùng tùy hứng.
Mà loại người này, Hứa Hòe đã không để ý đến mình đặt cho họ một cái tên thống nhất, mà nhóm người này được gọi là người thân.
Hứa Hòe nói một lúc lâu, nhưng Lâm Thù Ý không có phản ứng gì.
Trong phòng có máy sưởi, nàng vẫn đang mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài, lúc này nàng cảm thấy hơi nóng. Hứa Hòe cởϊ áσ khoác ra, ngồi xuống mép giường.
Nàng thực sự muốn rời đi, trước khi đến, nàng căn bản chỉ muốn ghé qua nhìn Lâm Thù Ý. Hiện tại đều đã nhìn xong, nhưng nàng vẫn chưa rời đi.
Hứa Hòe nhìn đông ngó tay, không tìm thấy hộ sĩ nào, nàng không đành lòng. Nàng tự nhủ trong lòng, vậy thì chờ hộ sĩ tới chăm sóc Lâm Thù Ý nàng sẽ rời đi. Nàng không thể bỏ mặc một người đang ốm hoặc thậm chí lúc này còn hôn mê bất tỉnh, đúng không? Sau khi thực hiện loại hình xây dựng tâm lý cho chính mình, cuối cùng Hứa Hòe ở lại.
Nhìn một chút, Hứa Hòe vốn định phân tán sự chú ý của mình, nhưng cuối cùng sự chú ý của nàng rơi vào nước nhỏ giọt chưa đầy hai phút, sau đó lại quay trở lại khuôn mặt của Lâm Thù Ý.
Lông mày của Lâm Thù Ý rất anh khí, kiểu lông mày này phổ biến nhất ở Trung Quốc, Hứa Hòe cũng không thấy bất kỳ sự thay đổi nào trên lông mày của Lâm Thù Ý. Khi nhíu mày, đuôi mày đột nhiên buông xuống, không mỏng cũng không dày mà vừa phải, mang theo cảm giác hung hăng.
Hứa Hòe đột nhiên duỗi tay ra, đầu ngón tay rơi vào đuôi lông mày của Lâm Thù Ý. "Kỳ thực, chị không cần phải mạnh mẽ như vậy, Lâm Thù Ý ..." Nàng chậm rãi nói, "Hiện tại chị chấp nhất như vậy là vì cái gì đây? Chúng ta sống như ba năm qua không phải rất tốt sao? Không có áp lực, không có gánh nặng, chị có thể tỏa sáng trên sân khấu của mình, hiện tại tôi cũng đã đưa cuộc sống của tôi đi vào quỹ đạo, những sai lầm trước đây cuối cùng đã được xoay chuyển, hiện tại không tốt sao?"
Nàng ỷ vào hiện tại Lâm Thù Ý đang ngủ không nghe mình nói cái gì, cho nên nàng mới nguyện ý nói ra mấy lời trong lòng không thể nói ra trước mặt Lâm Thù Ý, nhưng không ngờ vào lúc này, tay nàng đang đặt ở giữa lông mày của Lâm Thủ Ý đột nhiên bị người nắm lấy.
Người trên giường còn chưa mở mắt, nhưng cổ tay Hứa Hòe đã bị người nằm trên giường nắm thật chặt.
Lực đạo của Lâm Thù Ý rất tinh tế, cứ như vậy cố định ở cổ tay Hứa Hòe, tuy khí lực sẽ không làm Hứa Hòe bị thương, nhưng cũng không thể để cho nàng chạy trốn.
"Không tốt." Tưởng câu hỏi này sẽ không có người trả lời, nhưng Hứa Hòe vẫn nhận được câu trả lời của Lâm Thù Ý.
Lời vừa dứt, nữ nhân đang nhắm mắt cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Ngay khi mở ra, Hứa Hòe biết rằng Lâm Thù Ý đã trở lại.
Yếu đuối mong manh cái gì trong nháy mắt đều là ảo giác. Lâm Thù Ý độc đoán đã trở lại ...
Hứa Hòe thầm nghĩ không tốt, đứng lên muốn rời đi. Chỉ là bây giờ Lâm Thù Ý đang nắm cổ tay nàng, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?
"A..." Ngay lúc Hứa Hòe đứng dậy định rời đi, Lâm Thù Ý đang nằm trên giường bệnh kêu lên một tiếng đau đớn.
Hứa Hòe hầu như chỉ một giây cúi đầu, nhìn Lâm Thù Ý trước mặt, phát hiện sắc mặt người kia còn khó coi hơn trước, tay kia vẫn còn nắm tay nàng, mà tay còn lại hiện tại đang đặt trên bụng, bởi vì động tác nàng đứng dậy cũng được nâng lên. Vốn là bị ghim kim, nhưng hiện tại trong ống dẫn hầu như ngay lập tức biến thành màu đỏ, máu chảy trở về...
Ống dẫn màu đỏ, bây giờ nhìn lên có chút dọa người.
"Chị điên à! Lộn xộn cái gì! Còn không buông tay!" Nàng vội vàng ngồi xuống, nhưng Lâm Thù Ý vẫn ngoan cố nắm cổ tay nàng không buông ra.
Lâm Thù Ý tựa hồ không nhìn ra tình cảnh của chính mình, cô chỉ biết nếu bây giờ không nắm lấy Hứa Hòe, cô có thể làm