Tâm trí của Lâm Thù Ý không ảnh hưởng sâu sắc với phim điện ảnh. Điều duy nhất cô nhớ chính là Chí Tôn Bảo mặt đầy lông mượn thân hôn Tử Hạ Tiên Tử. Chí Tôn Bảo trong trí nhớ của cô luôn là bộ dáng đầy lông. Cô cảm thấy Hứa Hòe có thể nghi vấn bất cứ cái gì, thế nhưng không thể nghi vấn dáng dấp của cô. "Tôi không nhiều lông như vậy ..." Thấy Hứa Hòe không có phản ứng, cô ho khan một tiếng, sau đó nói.
Hứa Hòe mới cảm thấy Lâm Thù Ý rất đáng tin, hiện tại thì: "..." A, làm sao bây giờ? Tựa hồ có chút hối hận a! Lúc này là lúc quan tâm đến những chuyện này sao?
“Em vẫn chưa trả lời tôi.” Lâm Thù Ý tựa hồ vẫn chấp nhất vấn đề này.
Hứa Hòe đột nhiên xoay người, mở miệng, cắn bả vai người kia một cái. “Quan tâm như vậy?”
“Đương nhiên!” Lâm Thù Ý trả lời không ngừng, “Hắn không dễ nhìn.” Cô tự tin nói.
Hứa Hòe: "..." Sao người này lại đột nhiên trở nên ấu trĩ như vậy?
Nhưng nơi Hứa Hòe không nhìn thấy, Lâm Thù Ý lặng lẽ nở nụ cười. Ở nơi này chờ lâu như vậy, chỉ có hai người cô và Hứa Hòe, nếu không có đề tài sẽ càng không có tinh thần. Chờ đợi không thấy tận cùng sẽ quét sạch lòng kiên trì của con người, cuối cùng chết trong hoảng sợ cùng chờ đợi. Cô không muốn Hứa Hòe và bản thân mình như vậy, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.
Nhưng mà, đề tài có chút ...
Bởi vì không biết chính xác cách cửa hang nơi mình xuống trước đó bao xa, Lâm Thù Ý không thể chắc chắn khi nào lực lượng cứu hộ sẽ tìm thấy cô. Thậm chí hiện tại cô còn không chắc Tấn An đã thực sự tìm cô hay chưa.
Ánh mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu sắp sửa biến mất từng chút, Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý làm phân tâm cuối cùng cũng nhận ra. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng ban ngày ở trên đầu dần dần trôi đi, "Lại một ngày sắp trôi qua rồi!"
Hứa Hòe đưa tay xoa xoa cái bụng tựa hồ đã nhỏ đi, làm sao bây giờ? Hiện tại nàng thật sự cảm thấy rất đói.
Lâm Thù Ý chú ý tới động tác nhỏ của nàng, đầu quả tim đau nhói, hiện tại không còn cách nào, bên cạnh cũng không có đồ ăn, muốn dùng tay không bắt cá dưới nước có vẻ không thực tế đi?
“Ừm, lạnh không?” Lâm Thù Ý vỗ nhẹ vào lưng nàng, muốn biểu thị động viên.
Hứa Hòe lắc đầu, “Em chỉ sợ chị lạnh.” Lúc đầu, nàng muốn cởϊ áσ khác đưa cho Lâm Thù Ý, nhưng người kia kiên quyết từ chối, nói cô không muốn mặc.
“Cũng còn tốt.”
“Lâm Thù Ý.” Hứa Hòe nhẹ nhàng gọi tên cô, “Lúc đó, tại sao chị không chọn tự mình vác bình dưỡng khí đi ra ngoài? Chị có kinh nghiệm hơn em, dù sao trong trường hợp này, chị có thể có cơ hội được cứu cao hơn a!" Hứa Hòe ôm eo nhỏ của nữ nhân trước mặt, kỳ thực vừa rồi nàng vô tình nghe thấy bụng của Lâm Thù Ý kêu lên!
Vẻ mặt Lâm Thù Ý rất ôn nhu, “Ha, tôi sợ em sợ a!” Cô đặc biệt không đành lòng, cho nên mới không đưa ra đề nghị như vậy.
Hứa Hòe lập tức hiểu ra, lúc nào Lâm Thù Ý cũng có thể nhận biết chính xác những suy nghĩ trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng rất sợ. Nàng sợ ở lại đây một mình, ba mặt đều là nước, một bên là tường, sợ khi Lâm Thù Ý rời đi sẽ không có tin tức gì, nàng sẽ chết dần chết mòn trong nỗi sợ hãi cùng chờ đợi vô tận. Có lẽ, trước khi chết trong lòng nàng vẫn còn tràn đầy sợ hãi. Nàng thà như bây giờ, hai người ôm nhau sưởi ấm. Chỉ cần bên cạnh có đối phương, dù ở bất cứ môi trường nào, nàng đều nguyện ý.
Người rời đi không sợ, nhưng người ở lại luôn lo lắng mình sẽ bị bỏ rơi.
Cho nên, Lâm Thù Ý đã để lại cơ hội cho nàng.
“Chị không sợ em rời đi sẽ không trở về nữa sao?” Thanh âm Hứa Hòe tràn đầy phiền muộn, rõ ràng là hai người đã tách ra ba năm, sao Lâm Thù Ý lại còn có thể tin nàng như vậy? Lúc trước, nàng hận không thể để cô chết đi.
Bị hỏi câu này, Lâm Thù Ý mỉm cười, có lẽ vì cô cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười, "Không sợ. Chỉ cần tốt cho em, đều có thể được." Cô không cố tỏ ra mình nhân phẩm tốt bao nhiêu, trái lại, Lâm Thù Ý chưa từng cảm thấy mình là một người có nhân phẩm tốt. Chẳng qua cô cảm thấy mình nợ Hứa Hòe, cho nên, cho dù dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của nàng, cô cũng nguyện ý.
Hứa Hòe không cách nào phản bác, bởi vì Lâm Thù Ý đúng là làm như vậy. Cô đem bình dưỡng khí của mình đưa cho nàng.
"Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Không phải đói bụng sao? Hiện tại ngủ một giấc đi, khi thức dậy sẽ có người đến đón chúng ta ra ngoài..." Lâm Thù Ý nói, ngủ có thể tiêu hao năng lượng ít hơn thức. Ngủ có thể không cảm thấy đói đi?
“Chị cũng ngủ một giấc đi.” Hai người không ăn cái gì, ai cũng không tốt hơn ai.
Nhưng mà, lần này, Lâm Thù Ý không ngủ.
Lâm Thù Ý nghe thấy hô hấp của người trong lòng trở nên đều đặn cùng kéo dài, sau đó chuẩn bị đi ngủ, nhưng lúc này, cô vừa nghiêng đầu đã thấy đáy nước có ánh sáng!
Trong tình huống nào sẽ có ánh sáng lay động dưới nước? Lâm Thù Ý lập tức đánh thức người trong lòng, cô nhẹ nhàng che miệng Hứa Hòe. Trước đó, cô đã nói với Hứa Hòe rằng cô rất chắc chắn những người có thể xuất hiện ở đây phải là người cứu trợ hai người. Nhưng lúc này, Lâm Thù Ý vẫn lấy khẩu súng lục vắt bên hông ra.
Dù ở thời điểm nào, Lâm Thù Ý cũng là người không dễ dàng giao phó tính mạng của mình cho người khác.
“Ha—” Theo tiếng nước vỡ ra, đồng thời cũng có một giọng nữ vang lên.
Người ngoi lên khỏi mặt nước nhìn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khẩu súng đen kịt đang chỉa vào trán ...
Lúc này, khuôn mặt của Hề Tri Hảo đột nhiên chìm xuống, "Lâm Thù Ý, cậu đây là dùng thái độ này đối với vị cứu tinh của cậu sao? ”
Hề Tri Hảo là người đầu tiên tìm thấy hai người, khi nhìn thấy chiếc khăn lụa đỏ treo bên ngoài, cô lập tức phán đoán đó là chữ viết tay của Lâm Thù Ý. Lúc này, Tấn An đi theo Hề Tri Hảo cũng từ dưới đáy nước ngoi lên, nhưng khi Tấn An nhìn thấy Lâm Thù Ý, nàng không bình tĩnh như Hề Tri Hảo.
“Tiểu thư!” Tấn An nhìn thấy người trên tảng đá, kích động thốt lên.
Lâm Thù Ý nhàn nhạt gật đầu, yên lặng cất khẩu súng lục trong tay đi, nhìn về phía Hề Tri Hảo, lúc này cô vẫn còn nợ một lời giải thích ...
"Đây không phải bất ngờ sao? Làm sao tôi biết từ phía dưới ngoi lên là ai.
Hề Tri Hảo cười lạnh một tiếng, cô không thích nhất chính là bị người chĩa súng vào đầu. “Bây giờ còn có thể đi được không?” Nhưng bởi vì người bên kia là Lâm Thù Ý, lần này cô có thể nhịn.
Lâm Thù Ý cười khổ, chỉ vào bình dưỡng khí bị hỏng ở bên cạnh, “Tôi cần thêm một cái nữa.”
Hề Tri Hảo gật đầu nói với Tấn An: “Cô về bờ trước đi, sau đó kêu người còn ở dưới nước lên bờ hết, mang thêm một bình vào đây."
Dưới nước nhiều người như vậy, nếu như sờ nhầm dây vậy thì lãng phí thời gian. Hơn nữa, khoảng cách từ cửa hang đến đây không gần lắm, đi qua lại cũng không quá dễ dàng. “Tôi an bài cho người của cậu như vậy không sao chứ?” Hề Tri Hảo nói xong liền ngẩng đầu nhìn Lâm Thù Ý. Dù giao tình có tốt đẹp đến đâu, cô cũng biết làm sao nắm bắt khoảng cách giữa người với người, khi ở chung sẽ không cảm thấy phiền chán.
“Ừm.” Lâm Thù Ý xua tay ra hiệu hiện tại Tấn An có thể làm theo mệnh lệnh của Hề Tri Hảo, sau đó cô đưa tay về phía Hề Tri Hảo trong nước. Kết quả là, không nghĩ tới, người kia không nhìn...
Hề Tri Hảo chống tay lên tảng đá, leo lên bờ.
“Hầy, có thể coi là đã tìm thấy hai người.” Hề Tri Hảo ngồi ở một bên, kể từ khi cô xuất hiện trên bán đảo Yucatan, gần như một nửa thời gian của cô đã dành cho việc ở dưới nước.
Thể chất tốt không có nghĩa là sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Lâm Thù Ý: "Cậu đến bằng cách nào? Đến bao lâu rồi?" Cô thật sự không nghĩ tới Hề Tri Hảo sẽ xuất hiện ở đây.
Nữ nhân ngồi dưới đất nhướng mi, khá lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, "Cậu kinh ngạc như vậy làm gì? Cậu gặp chuyện cũng không nói cho tôi biết một tiếng, một mình đến đây không sợ cái gì sao?" Cô không trả lời câu hỏi của Lâm Thù Ý, ngược lại là oán trách.
Lâm Thù Ý nhíu mày, "Lúc đó cậu đến có ích lợi gì? Nếu Phù Khinh chỉ rõ một mình tôi, tôi sẽ không lấy tính mạng của em ấy ra đùa giỡn." Bởi vì lúc đó, nhược điểm của cô nằm trong tay Phù Khinh, hết cách nên chỉ đành thỏa hiệp.
Nói đến đây, Lâm Thù Ý nắm lấy tay Hứa Hòe, "Quên giới thiệu, đây là vợ tôi, Hứa Hòe." Sau đó, khi Lâm Thù Ý quay đầu về phía Hứa Hòe nói, hiển nhiên ôn hòa đi