“Đang nghĩ gì vậy?” Lâm Thù Ý cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đời sống tình cảm của cô lúc nào lại dính dáng đến Hề Tri Hảo a? Cô giống như người muốn ngủ với chiến hữu lắm sao? Hơn nữa, chiến hữu cũng không phải ngủ tốt như vậy ...
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt phồng lên như cái bánh bao của Hứa Hòe, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lâm Thù Ý, cô nghiêng đầu để ánh mắt đan xen vào tầm mắt của Hứa Hòe “Sao vậy, em ghen?” Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là nguyên nhân này, Hứa Hòe chú ý người bên cạnh cô.
Hứa Hòe hừ một tiếng, yên lặng không nói gì. Phải công nhận chuyện này, vậy làm sao được! Nàng cũng có sĩ diện a!
Lâm Thù Ý buồn cười nhìn cô gái nhỏ ngạo kiều của mình, nhưng khi ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt bị thương của Hứa Hòe lại biến thành đau lòng. Cô không đành lòng tiếp tục trêu chọc Hứa Hòe, hiện tại Hứa Hòe đã trở thành như vậy, cũng coi như là bị cô liên lụy. Cô đưa tay ôm người bên cạnh vào lòng, “Tôi không thể cùng một chỗ với cậu ấy, nếu có thể cùng một chỗ vì nhận thức một thời gian dài, vậy làm sao tôi không cùng một chỗ với Hân Vũ?”
Nói đến đây, tâm tình của Lâm Thù Ý có vẻ hơi phiền muộn, nhưng đồng thời cũng hiểu được, liền giải thích với Hứa Hòe: "Hề Tri Hảo có bạn gái là thanh mai trúc mã, rất nhiều năm, từ khi còn là học sinh đến hiện tại. Tôi với cậu ấy là chiến hữu vào sinh ra tử nhiều năm, là bằng hữu có thể giao phó sinh tử cho nhau, giống như Lục Kinh Châu vậy. Còn Phan Hân Vũ mà tôi đã từng nói với em, tôi chỉ xem là em gái, là người yêu của Lục Kinh Châu, tôi cùng em ấy chỉ là quan hệ bình thường, không có bất kỳ ám muội nào, lần này, em yên tâm chưa?"
Lâm Thù Ý cười nhìn Hứa Hòe, nhẹ giọng nói, "Nếu sau này trong lòng em có thắc mắc gì, cứ hỏi tôi như bây giờ, như vậy tôi mới biết trong lòng em đang nghĩ gì, được không?” Lâm Thù Ý thở dài trong lòng, cô thực sự không muốn tách khỏi Hứa Hòe vì một số lý do lung tung khác. Dù khoảng thời gian ba năm tựa hồ không tính là quá dài, nhưng đời người còn có bao nhiêu lần ba năm?
Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, cô không muốn bị hiểu lầm cùng nhớ nhung trì hoãn.
“Ừm.” Hứa Hòe tựa đầu vào ngực Lâm Thù Ý, “Vậy mặc kệ thế nào đi nữa, sau này chị không được thân cận với nữ nhân khác như vậy, nếu không em sẽ rất khó chịu. Em rất ích kỷ, ý muốn sở hữu rất mạnh, không muốn người khác mơ ước người của em a! Nhìn thêm cũng không được!" Nàng bá đạo tuyên bố như một hài tử vô lý, mặc kệ Lâm Thù Ý nghe xong lời này sẽ nghĩ thế nào.
Lâm Thù Ý có thể nghĩ thế nào? Nghe những lời "Uy hiếp" của Hứa Hòe, cô chỉ muốn bật cười, đồng thời trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng tựa hồ muốn làm cô tan chảy.
Cô nắm chặt tay Hứa Hòe, cúi đầu ghé vào tai cô gái, như đang thì thầm: “Được, tôi đáp ứng em.” Vậy vợ quản nghiêm cũng được, chỉ cần hai người có thể cùng một chỗ, chỉ cần Hứa Hòe ở bên cạnh cô, nàng nói cái gì cũng được.
Hứa Hòe tựa hồ chưa từng nghĩ tới Lâm Thù Ý xưa nay không dễ thỏa hiệp lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, khóe môi bất giác nhếch lên.
Trước tiên đi bệnh viện kiểm tra.
Lâm Thù Ý đưa Hứa Hòe đi chụp CT toàn thân, khi thay quần áo cho Hứa Hòe, rõ ràng cô nhìn thấy vết bầm tím trên ngực nàng. Lâm Thù Ý gần như trong nháy mắt biết chuyện gì đã xảy ra, khi nghĩ tới Phù Khinh thực sự dùng chân đạp Hứa Hòe, ngực Lâm Thù Ý liền kìm nén nhất khẩu ác khí, chờ Hứa Hòe bên này xong xuôi, cô liền đi tính sổ với Phù Khinh!
Chỉ cần là cô nhìn thấy trên người Hứa Hòe, cô sẽ đòi lại gấp trăm lần trên người Phù Khinh!
Não Hứa Hòe có chút chấn động, lúc ở trong khách sạn bị Phù Khinh nhấc cổ áo, đầu đập vào tường cứng, hẳn là xảy ra vấn đề vào lúc đó.
Lâm Thù Ý nghe theo lời chú ý của bác sĩ, lúc này hận không thể lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
Kêu người đưa Hứa Hòe trở lại khách sạn trước, Lâm Thù Ý chuẩn bị đi gặp Phù Khinh. Nói thế nào hai người đã mấy năm không gặp, lần này Phù Khinh đã tốn rất nhiều tinh lực đi gặp cô, nói cái gì Lâm Thù Ý cũng nên tâm sự với Phù Khinh một chút, tốt nhất là xúc đầu gối trường đàm...
Tấn An đi theo phía sau Lâm Thù Ý, trong lòng nhớ tới thân thể Lâm Thù Ý không tốt, không khỏi muốn thuyết phục, "Tiểu thư, ngài có nghe theo lời bác sĩ không, hay là nghỉ ngơi một thời gian đi? Phù Khinh đang ở trong tay của chúng ta, sẽ không chạy mất a."
"Tôi biết." Đương nhiên Lâm Thù Ý sẽ không hoài nghi người của mình sẽ để người "Quan trọng" của cô chạy mất, "Cô coi như tôi không chờ đợi được nữa muốn gặp bà ta đi."
Tấn An không khỏi rùng mình, nàng có thể nghe được ngữ khí của Lâm Thù Ý nồng đậm hàn ý.
Hai người vừa bước ra cửa thì tình cờ gặp Hề Tri Hảo vừa trở về. Người kia đã thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác len đen, đi boot và quần tây, mái tóc dài tùy ý nhét vào trong khăn quàng cổ.
Khi Hề Tri Hảo nhìn thấy Lâm Thù Ý, cô nhanh chân sải bước về phía trước, ngữ khí tùy ý, nhưng tư thái đứng tại chỗ không có chút tùy ý. Nữ nhân chống hai tay lên hông, dáng người thẳng tắp, “Sao bây giờ lại đi ra ngoài? Cậu muốn đi đâu?” Cô khẽ nhíu mày, có chút bất mãn với bộ dạng không có trách nhiệm với thân thể của Lâm Thù Ý.
“Hiện tại vẫn chưa xử lý tên cầm đầu, tôi không yên lòng.”
Hề Tri Hảo há miệng, cuối cùng cũng không thuyết phục được cô. “Vậy cậu nên chú ý đến thân thể, tôi đến đây nói lời tạm biệt cậu, trong nhà còn có chút việc, hiện tại phải về gấp, lần sau gặp mặt hẳn là ở hôn lễ đi?” Hề Tri Hảo hiếm thấy trêu đùa nói.
Lâm Thù Ý cũng nở nụ cười, “Được, gặp lại!” Hề Tri Hảo xoay người rời đi, nụ cười nơi khóe môi của Lâm Thù Ý trước sau vẫn treo trên mặt, cho đến khi nhìn thấy Phù Khinh bị giam trong nhà kho không có ánh sáng.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, cô đi vào, đèn trong nhà kho được bật sáng, Lâm Thù Ý phát hiện bên cạnh Phù Khinh còn có mấy nam nhân mặc đồ đen. Cô quay đầu lại nhìn Tấn An, người kia lập tức phản ứng, giải thích: “Đây là những người hôm đó Phù Khinh mang theo, bởi vì không biết tiểu thư muốn xử lý thế nào cho nên tôi mới mang tất cả đến đây.”
Lâm Thù Ý gật đầu, "Vậy đưa tất cả cho cảnh sát đi, trước đó đã gϊếŧ hai người trong khách sạn, cũng phải cho cảnh sát địa phương một câu trả lời đúng không? Hơn nữa, đây là người trong nhà ai mang đến, liền để ai đau đầu đi! Chúng ta còn cần phí nhiều thời gian sao?"
Khi Lâm Thù Ý nói, ánh mắt lóe lên một tia khí lạnh. Người trước mặt không phải là người của Vua cờ bạc sao? Hiện tại cô muốn xem một chút hắn sẽ xử lý như thế nào! Cô không tin nam nhân kia sẽ không cầu xin cô! Nếu xưa nay vẫn có oán hận với Lâm gia, lần này lại vừa vặn có dính líu với Phù Khinh, cho nên cô không muốn khách khí, đã như vậy cô liền đưa tay kéo nam nhân trung niên đầy mỡ kia xuống nước cũng rất tốt.
Miễn là người có dính dáng với Phù Khinh, lần này, ai cũng đừng nghĩ đến việc chạy khỏi tay cô!
Tấn An nhận lệnh, yêu cầu người trông coi đưa những người kia đi. Lúc này Phù Khinh đã tỉnh, nhìn thấy Lâm Thù Ý cho người đem thủ hạ của mình đi liền không khỏi hoảng sợ.
"Lâm Thù Ý, cô muốn làm gì! Cô muốn đem người của tôi đi đâu!" Lúc này tay chân Phù Khinh bị trói, lại bị ném trên mặt đất, lúc này chỉ có thể ngẩng đầu ngước cổ nhìn nữ nhân đang đứng ở cửa, có một tia hoảng hốt ẩn sau ánh mắt phẫn nộ.
Lâm Thù Ý không trả lời bà ta, yêu cầu Tấn An tìm một cái ghế lại đây. Kể từ khi tiếp quản toàn bộ Lâm gia, Lâm Thù Ý cảm thấy đã lâu cô không tự mình thẩm vấn phạm nhân. Hôm nay, Phù Khinh đã cho cô cơ hội như vậy. Vì có một cơ hội hiếm có như vậy, cho nên không ngại dành thêm một chút thời gian đi chiêu đãi bà ta.
“Các người đều đi ra ngoài đi.” Lâm Thù Ý đang ngồi trên ghế mà Tấn An đã lau sạch sẽ, cô vừa nói vừa cầm một khẩu súng trong tay.
Tấn An cùng những người trông coi ở đây không ai phát ra tiếng động, chỉ im lặng rút lui.
Khi bọn họ rời đi, bất an nhất chính là Phù Khinh.
“Các người đi đâu!” Phù Khinh gần như