Piano hình tam giác, giờ khắc này cả nắp phía trước cùng nắp phía sau đều đã đóng lại, toàn bộ bề mặt đàn rất phẳng, rất bóng. Nhưng hiện tại vẫn còn là mùa đông, Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý đè lên, nhịn không được run lên một cái, lần này là lạnh.
Ngay sau đó, một cơ thể bao phủ lấy nàng.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ nóng ..." Lâm Thù Ý cắn môi dưới của nàng, lúc này thanh âm nghe có chút mơ hồ không rõ.
Hứa Hòe sớm đã bị thanh âm của Lâm Thù Ý câu mất hồn, mặc dù đã tách khỏi Lâm Thù Ý ba năm, nhưng ngày tháng trước cùng một chỗ hầu như đều bị Lâm Thù Ý dằn vặt, mỗi một nơi trên thân thể nàng, Lâm Thù Ý rõ như lòng bàn tay.
Lúc này, ngón tay của Lâm Thù Ý giống như đang gảy dây đàn, đốt lên từng ngọn lửa nhỏ trên người Hứa Hòe. Áo của Hứa Hòe đã sớm bị Lâm Thù Ý vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn. Trên đó còn có một cái vòng tròn nhỏ đáng yêu, ngón tay Lâm Thù Ý nhẹ nhàng mang theo ngọn lửa, hiện tại ngón chân Hứa Hòe đã không tự chủ được mà co lại.
Ngay khi Hứa Hòe muốn mâng hai chân lên, đột nhiên Lâm Thù Ý rút lui!
Lúc này Lâm Thù Ý đột nhiên rút lui ...
Hứa Hòe vẫn còn nhắm mắt, hai chân vẫn còn vô thức ma sát, trong thân thể tựa hồ đột nhiên có một vòng xoáy cực lớn, hiện tại nhất định phải dùng thứ gì đó mới có thể lấp đầy, khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn rêи ɾỉ mấy tiếng.
Lâm Thù Ý đứng tại chỗ, hai gò má cũng đỏ ửng, giống như màu sắc rực rỡ của rượu hảo hạng phản chiếu dưới ánh đèn. Lúc này cô cũng thật nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không thừa dịp giờ khắc này lột sạch quần áo của Hứa Hòe, sau đó làm cho nàng ở dưới thân mình khóc không thành tiếng.
"Tôi đánh đàn cho em nghe, được không?" Lâm Thù Ý thở ra một hơi, trong mắt tựa hồ có sóng, vừa nói vừa nhìn người trước mặt.
Hứa Hòe nghe thấy lời nói của cô, cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt đen của nàng lúc này tràn đầy khó tin.
Cái này, cái gì thế này? Ngươi sờ soạng ta, lại hôn ta, quần đã cởi được một nửa, hiện tại ngươi nói với ta, ngươi muốn đánh đàn cho ta nghe? Hứa Hòe cũng nhịn không được, hồi lâu cũng nhịn xuống không hỏi đầu Lâm Thù Ý có bị lừa đá hay không. Nàng hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thù Ý trước mặt quần áo cũng không chỉnh tề, nói: "Lúc này?" Nàng hơi nghiêng đầu, khuỷu tay chống vào nắp đàn bóng loáng, bởi vì Hứa Hòe là người khiêu vũ, đường nét trên người đẹp hơn Lâm Thù Ý một chút, hiện tại lại làm ra bộ dạng trêu chọc người như vậy, người đầu tiên không kiềm chế được chính là Lâm Thù Ý.
Nàng từ một con thiên nhỏ đã biến thành một con thiên nga tinh. Khuấy động du͙ƈ vọиɠ sâu nhất của con người, làm người phát nghiện.
Nàng khẽ cắn môi dưới, "Vậy em phải làm sao!" Nàng có vẻ như đang oán giận lại giống như đang làm nũng, nhưng đôi mắt kia lại tựa hồ mất hứng nhìn Lâm Thù Ý.
Lâm Thù Ý lần đầu tiên bị nàng nhìn như vậy, ngọn lửa trong lòng tựa như bị một xô dầu tạt vào, hiện tại càng bùng cháy dữ dội hơn. Cô cảm thấy trong miệng khô khốc, liếm môi, phát hiện tựa hồ đã thực sự khô.
"Nghe tôi đàn ..." Lâm Thù Ý dừng một chút, tiểu thiên nga của cô đã ba năm không gặp, tựa hồ có gì đó đã thay đổi, suýt chút nữa làm cô không nhịn nổi. "Hay là, em khiêu vũ đi." Cô nhìn bên hông Hứa Hòe không bị thứ gì che chắn, giống như cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn, cô lại liếm liếm môi.
Hứa Hòe đã thay đổi rất nhiều, nhưng dưới cái nhìn của Lâm Thù Ý, cô vẫn cảm thấy nàng cực kỳ thẹn thùng. Đôi mắt lộ liễu như vậy khiến tay chân nàng không biết đặt ở nơi nào.
Lâm Thù Ý đã ngồi trên ghế, mở nắp đàn piano, chờ nàng phản ứng.
Hứa Hòe nghiến răng, trong lòng như có quyết định lớn, đột nhiên nhảy ra khỏi nắp đàn. "Được!" Nàng mang theo khiêu khích nhìn Lâm Thù Ý một cái, nàng muốn nhân cơ hội này nói cho nữ nhân trước mặt biết, ba năm sau, nàng sẽ không còn bị cô nắm mũi vào những chuyện ở trên giường như vậy nữa!
Dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe lại làm chuyện táo bạo hơn.
Nàng đang mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim có đáy màu đen, còn có quần jean. Chiếc quần bó sát khiêu vũ cũng khó chịu. Lâm Thù Ý nhìn thấy Hứa Hòe cầm bảng điều khiển từ xa trên tay kéo tất cả rèm cửa xung quanh lên, sau đó đặt tay lên thắt lưng.
Lúc này, Lâm Thù Ý không giữ được bình tĩnh. Cô thậm chí cảm giác hiện tại mình có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch, như sau một khắc sẽ lập tức nhảy ra khỏi cổ họng. Cùng lúc đó, cảm giác miệng khô lưỡi đắng lại bao phủ lấy cô, Lâm Thù Ý không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Hứa Hòe nhìn đôi mắt của Lâm Thù Ý tựa hồ sắp đỏ lên, khóe môi bất giác nổi lên một nụ cười thỏa mãn. Đây là hiệu quả mà nàng muốn, hiện tại xem ra khá tốt, bởi vì con cá lớn Lâm Thù Ý cuối cùng đã cắn câu!
Những ngón tay nhỏ bé của nàng linh xảo cởi cúc cùng khóa kéo của quần, nhưng sau khi thực hiện hành động này, Hứa Hòe như cố tình làm chậm tiết tấu lại, đưa tay ra giữ hai bên hông, rõ ràng không chịu kéo xuống.
Người đang làm động tác này không cảm thấy ngứa, nhưng người xem lại cảm thấy đặc biệt ngứa, đã sắp đạt đến mức độ không thể chịu đựng được. Ánh mắt Lâm Thù Ý có chút si mê, nhìn Hứa Hòe còn giống như mang theo vài phần cầu xin. "Sao không cởi?" Cuối cùng người không nhịn được lại trở thành Lâm Thù Ý, trong cuộc quyết đấu này với Hứa Hòe, cô thực sự là người rơi xuống hạ phong.
Hứa Hòe câu môi nở nụ cười, "Chị gấp gáp như vậy làm cái gì?"
Lâm Thù Ý: "..." Lúc đầu cô làm cho Hứa Hòe sốt ruột, nhưng hiện tại Hứa Hòe cố ý treo khẩu vị của cô, có tính là ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây không?
Ai có thể nghĩ tới một tiểu thiên nga kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại có thể trấn áp một con sói đuôi to Lâm Thù Ý đây?
Trong đôi mắt càng ngày càng đỏ của Lâm Thù Ý, cuối cùng Hứa Hòe cũng cởi chiếc quần jean vướng víu ra. Đôi chân mịn màn như bạch ngọc kia, vô cùng thẳng tắp, đứng tại chỗ, tựa như hai chiếc đũa ngà, thon thả mà cân đối.
Lâm Thù Ý hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?" Ý của cô chính là có thể bắt đầu đánh đàn chưa. Theo Lâm Thù Ý, hành vi đêm nay của Hứa Hòe rất khác thường, nhưng hiện tại, sau khi cô hỏi xong lời này, lại thấy Hứa Hòe lắc đầu.
Lâm Thù Ý gần như lập tức thay đổi sắc mặt, "Em còn muốn thế nào?" Cô cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt, lúc này cô chỉ muốn "làm ác", cẩn thận đặt cô gái như yêu tinh kia ở dưới thân, muốn nghe thấy nàng khó nhịn mà rêи ɾỉ ở bên tai, muốn nàng ở dưới thân mình làm càn khóc lớn.
Hứa Hòe khẽ cười một tiếng, nhưng thanh âm của nàng rất trong trẻo, không giống với thanh âm trầm thấp của Lâm Thù Ý. Nhưng mà, hiện tại rơi vào tai người khác, câu đến lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Em còn tưởng chị thích như vậy ..." Vừa nói, nàng vừa đưa tay vén gấu chiếc áo len bó sát lên.
Vốn dĩ đã lộ ra cái rốn nhỏ, nhưng hiện tại lại bị vén lên cao, Lâm Thù Ý còn có cái gì không hiểu?
Chính là quá hiểu, cho nên mới cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Ực" Lâm Thù Ý nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. "Yêu nghiệt!" Giữa môi cô trầm thấp phun ra hai từ, trong mắt đã kinh biến đến mức mờ mịt.
Hứa Hòe giống như không nhìn thấy, không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lâm Thù Ý, nàng vẫn còn tiếp tục trêu chọc Lâm Thù Ý, hoàn toàn quên mất cái gì gọi là chơi với lửa có ngày bỏng tay. Hoặc là hiện tại gặp lại Lâm Thù Ý, nàng sớm đã không thèm để ý.
Cuối cùng chiếc áo len cũng được cởi ra khỏi người Hứa Hòe...
Cô gái đứng giữa phòng khiêu vũ mỉm cười rạng rỡ với Lâm Thù Ý đang ngồi trên ghế đàn piano, "Bắt đầu a!" Nàng nói.
Đôi mắt kia mang theo mười phần ý cười, còn tràn đầy nhu tình.
Rốt cục Lâm Thù Ý hoàn hồn, nhưng giờ khắc này, trong đầu cô tất cả đều là ánh mắt kia của Hứa Hòe. Cánh tay như củ sen, thân thể trắng nõn như tỏa ra ánh sáng, tư thế eo mềm mại tựa hồ gợi lên hồi ức vô hạn. Trong hồi ức đó, vẫn còn nhớ rõ mồ hôi nhớp nháp chảy xuống, hai thân thể dưới chăn bông quấn quýt lấy nhau, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp nhàn nhạt. Những hình ảnh trong quá khứ cứ như đọng lại trong tâm trí cô, dù thế nào đi nữa cũng không thể thu về được, phát lại hết lần này tới lần khác.
Dựa vào quen thuộc, còn có đầu ngón tay linh xảo đã khắc sâu trong tâm trí cô, nước suối mùa hè cứ thế theo đầu ngón tay cô chảy xuống.
Chẳng mấy chốc, Lâm Thù Ý đã không thể tập trung vào những phím đàn trắng đen trước mặt, ánh mắt cùng tất cả sự chú ý của cô đều hướng về Hứa Hòe, nhìn cô gái tựa hồ đang phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn, tầm mắt cô giống như bị đóng băng, dính vào người kia, làm sao cũng không thể dời đi.
Hứa Hòe mặc một bộ nội y màu đen, dây áo mỏng manh giao nhau, trong mắt Lâm Thù Ý có chút mất tập trung, ánh mắt cô không khỏi nhìn theo Hứa Hòe, luôn cảm thấy giây tiếp theo dây áo trên vai Hứa Hòe sẽ đứt ra ...
A, hóa ra Lâm Thù Ý đã nghĩ quá nhiều. Cho đến khi Hứa Hòe kết thúc bài hát, dây áo của nàng vẫn chưa đứt ...
Lâm Thù Ý tựa hồ có chút thất vọng, khi hoàn hồn lại, cô chợt nhận ra mình vừa nghĩ cái gì, không khỏi giật giật khóe môi, cô sẽ không thừa nhận! Cũng sẽ không nói với bất luận người nào! Kỳ thực, lại có một ngày chính mình sẽ trở nên như vậy ... thật ... thất vọng ...
Hứa Hòe đã mấy ngày không khiêu vũ, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này nàng đang ngồi trong góc tường, trầm thấp thở hổn hển.
Trên người mang theo một tầng mồ hôi mỏng, hai má ửng đỏ, nhìn rất đẹp mắt.
Lâm Thù Ý đi tới, đứng trước mặt Hứa Hòe, cúi người. Cô gái ngồi dưới đất ăn ý dang tay về phía cô, Hứa Hòe lập tức được Lâm Thù Ý ôm vào lòng. Nàng cảm thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ đi, mới phản ứng được đã bị Lâm Thù Ý bế lên.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe có chút xấu hổ.
Lúc đầu, nàng diễn một màn thoát y táo bạo trước mặt Lâm Thù Ý, nhưng lúc đó nàng vẫn còn cách Lâm Thù Ý rất xa, nhưng hiện tại thì khác. Khoảng cách giữa Lâm Thù Ý và nàng rất rất gần. Gần đến nỗi hiện tại nàng có thể cảm nhận được hô hấp của nữ nhân trước mặt.
"Chị, chị đừng nhìn em như vậy ..." Hứa Hòe muốn vươn tay che ngực lại, hết cách rồi, ánh mắt của Lâm Thù Ý giống như muốn làm cho da thịt nàng nóng lên, nàng liền che ngực lại.
Hành động này khiến nữ nhân đang bế nàng cười khẽ một tiếng.
"Bây giờ mới che, không phải hơi muộn sao?" Lâm Thù Ý cúi đầu muốn hôn lên ngực nàng, kết quả lại hôn lên mu bàn tay của Hứa Hòe.
Lâm Thù Ý không cảm thấy gì, nhưng Hứa Hòe giống như bị điện giật, như một đóa hoa mỏng manh, khẽ run rẩy trong vòng tay của Lâm Thù Ý.
Lâm Thù Ý cười khẽ, "Còn đau không?" Cô định hôn lên vết bầm trên ngực Hứa Hòe bị Phù Khinh đạp một cước, vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng. Vết bầm lớn như vậy nhìn rất đáng sợ, Hứa Hòe rất trắng, vết bầm càng thêm đáng sợ.
Khi Hứa Hòe phản ứng lại, nàng không khỏi sững sờ một lúc. Cái gì? Vậy là vừa rồi nàng đã nghĩ sai rồi sao? "Không sao, chỉ là nhìn có chút đáng sợ, nhưng không còn đau nữa, chị đừng lo lắng."
Nụ cười trên mặt Lâm Thù Ý mờ nhạt rất nhiều, cảm thấy trước đó giao Phù Khinh còn quá sớm, cô nên để lại, hiện tại chờ vết thương trên người bà ta lành, lại tới thanh toán một lần nữa. Mãi đến tận thương thế của tiểu thiên nga nhà cô hoàn toàn bình phục, có lẽ lúc đó tâm tư gϊếŧ chết Phù Khinh của cô mới mờ nhạt một chút.
Lâm Thù Ý bế Hứa Hòe lên phòng ngủ chính trên lầu hai, "Cùng tắm không?" Cô hỏi.
Cô cũng không chút ngại