Lúc đầu Hứa Hòe còn có chút không tỉnh táo, khi nhìn thấy Lâm Thù Ý, theo bản năng liền tới gần, muốn chui vào ngực của người kia tiếp tục ngủ. Kết quả có thể tưởng tượng được, nếu không phải Lâm Thù Ý tinh mắt nhanh chóng đưa tay bắt lấy, vậy khẳng định cô gái kia đã trực tiếp ngã bổ nhào, rơi xuống giường ...
"Rời giường, trước tiên đi rửa mặt ăn sáng, nếu còn muốn ngủ thì ăn xong lại ngủ." Cô nhẹ nhàng nói, giống như nói lớn hơn một chút sẽ khiến người trước mặt sợ hãi.
Ý thức của Hứa Hòe cuối cùng cũng trở lại, nàng đưa tay dụi dụi mắt, ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, "Ân ..." Nàng gật đầu, đi xuống giường, sau đó đứng im như phỗng, có chút đần độn nhìn xung quanh, tựa hồ đang xác định hiện tại mình đang ở đâu.
Lâm Thù Ý nhìn động tác ngốc nghếch nhưng phi thường đáng yêu của nàng, không khỏi bật cười, nhắc nhở nàng: "Phòng tắm nằm bên trái ..."
Lúc này Hứa Hòe mới được "khai sáng", đần độn đi về phía phòng tắm ...
Một lúc sau, Hứa Hòe đi ra. Có lẽ là bởi vì cuộc sống mấy năm nay đều có quan hệ mật thiết với khiêu vũ, khi nàng đi ra, mái tóc dài bồng bềnh đã được buộc lại, biến thành nụ hoa trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tinh tế.
Rất thích hợp đeo dây chuyền ...
"Chờ đã ..." Lúc này, Lâm Thù Ý đột nhiên nói, cô gọi Hứa Hòe dừng lại.
Lâm Thù Ý đi đến góc phòng ngủ cạnh cửa sổ, ở đó có một cái két sắt, sau khi mở ra, cô lấy một chiếc hộp ra.
Đó là một chiếc hộp màu đỏ thẫm, bề mặt đỏ như nhung, bên ngoài có một chút bị mài trắng, xem có có chút cũ kỹ. Lâm Thù Ý ngoắc Hứa Hòe lại, mở chiếc hộp trên tay trước mặt người kia.
Hứa Hòe có chút kinh ngạc, nàng không biết gì về trang sức, nhưng bộ trang sức trước mặt, ngay cả khi nàng là người ngoài không biết nhiều, lần đầu tiên nhìn cũng cảm thấy kinh diễm.
"Ngồi đây một chút, tôi đeo vào cho em ..." Lâm Thù Ý nói.
"A?" Hứa Hòe sửng sốt, "Đây là, cho em? Không tốt lắm a." Thứ này thoạt nhìn có chút cũ kỹ, lại được Lâm Thù Ý bỏ vào trong két sắt, rất có thể có ý nghĩa không bình thường với cô.
Lâm Thù Ý ấn vào vai Hứa Hòe, ngăn cản ý muốn chạy trốn của người kia "Sao lại không tốt? Cái này vốn là của em..." Lâm Thù Ý vừa nói vừa đưa tay đeo hồng bảo thạch lên cổ Hứa Hòe.
Những viên đá quý được cắt thành hình đa giác kết nối chặt chẽ với nhau, món đồ trang sức này được một nhà thiết kế lừng danh làm khuynh đảo cả thế giới một thời làm ra, dù có trải qua bao nhiêu thế kỷ hay cả một thập kỹ cũng sẽ không lỗi thời, mà trái lại, bởi vì lắng đọng của thời gian càng trở nên khiến người ta thưởng thức.
Lâm Thù Ý làm như không quan tâm đến bất an của Hứa Hòe, giải thích, "Đây là mẹ tôi để lại cho tôi, một trong những vật gia truyền của Phù gia, truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, có vợ liền truyền cho vợ. Cho nên, em nói thứ này không nên cho em đeo, vậy còn có thể cho ai? Em đeo vào cũng không sao, lại còn xinh đẹp..." Cô xoay vai Hứa Hòe qua, để hiện tại người kia đối mặt với cô. Lúc này Hứa Hòe đang mặc một bộ đồ ngủ thấp ngực, vừa vặn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, da thịt trắng nõn của nàng rất hợp với món trang sức lộng lẫy này, có một loại vẻ đẹp khó tả nổi.
Lâm Thù Ý gật đầu, như là cho thẩm mỹ của mình vậy. "Đẹp, nên như vậy!"
Viên ngọc có chút trọng lượng, lúc này Hứa Hòe mới cảm thấy nặng nề, nàng nghĩ, có lẽ thứ nàng đang đeo không phải trang sức, mà là nhân dân tệ...
"Thật không?" Nàng mang theo mấy phần phấn khích hỏi Lâm Thù Ý, trên thế giới này có bao nhiêu cô gái thực sự không thích trang sức đây? Một thứ tỏa sáng như vậy, quả thực là sinh ra chỉ dành cho nữ nhân a!
Lâm Thù Ý cười gật đầu, thuận tay đem tấm gương bên cạnh đặt ở trước mặt Hứa Hòe, "Không tin, tự mình nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"
Trong gương hiện ra một mỹ nhân, tuy không trang điểm, gương mặt vẫn rất xinh đẹp, không ngăn được da thịt tốt của nàng, như trứng vừa mới bóc. Quan trọng hơn là Hứa Hòe rất trắng, là loại màu trắng có chút phấn hồng, sợi dây chuyền có phẩm chất vô cùng tốt, không những không làm cho nàng già đi mà còn khiến da thịt của nàng như phát sáng.
Hứa Hòe không khỏi vươn tay sờ sợi dây chuyền, khóe môi bất giác cong lên.
Rất đẹp, nàng rất thích!
"Cảm ơn chị! Lâm Thù Ý!" Nàng nhấc chân hôn lên môi người trước mặt. Lúc này, tiểu thiên nga nào đó đã quên tối hôm qua bản thân bị hôn đến không tìm được hướng, hiện tại lại đần độn dâng mình đến cửa của Lâm Thù Ý...
Hậu quả quá rõ ràng, làm sao Lâm Thù Ý có thể thỏa mãn với nụ hôn như lông ngỗng quét qua được chứ? Hứa Hòe chủ động dâng tới cửa, cô không chút khách khí liền vươn hai tay ra, một tay ôm lấy vai Hứa Hòe, tay kia đè gáy Hứa Hòe, khiến nàng không thể lùi lại, cúi đầu, cắn môi nàng, mút vào, sau đó thè lưỡi, cạy mở hàm răng đi vào bên trong.
Đáng thương chính là tối qua đôi môi kia bị chơi đùa đến sưng đỏ, qua một đêm còn chưa kịp khôi phục, kết quả là sáng sớm đã bị "tàn phá" mạnh mẽ...
Chờ đến khi Hứa Hòe bị Lâm Thù Ý dẫn đi xuống lầu, nàng không còn biết hai đôi môi dán vào nhau là cảm giác như thế nào. Hôm nay Hứa Hòe chỉ cảm thấy ... tê rần...
Bị hôn đến tê rần...
Ngồi vào bàn ăn, Hứa Hòe kinh ngạc nhìn Lâm Thù Ý bưng mấy cái bánh gato nhỏ từ trong bếp ra, còn có sữa và trứng, nàng kinh ngạc đến ngây người.
Kể từ khi gặp Lâm Thù Ý, nàng chưa từng nhìn thấy người trước mặt xuống bếp, mà hiện tại, Lâm Thù Ý đã phơi bày ra một mặt nàng chưa từng nhìn thấy.
"Chị làm?" Tuy Hứa Hòe biết ngoài hai người ra cũng không có người thứ ba ở trong nhà, nhưng nàng không nhịn được muốn hỏi. Nàng không thể tin vào mắt mình, một người như Lâm Thù Ý cũng có thể nấu ăn làm nàng thật sự rất kinh ngạc.
Lâm Thù Ý gật đầu, dương dương tự đắc, "Đúng vậy!" Cô kéo ghế ngồi đối diện với Hứa Hòe, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của người trước mặt, "Nếm thử xem có hợp với khẩu vị của em không, không hợp thì tôi sẽ làm lại."
Hứa Hòe: "..." Nàng nếm thử một miếng, hài lòng gật đầu, phải nói tuy trình độ của Lâm Thù Ý không bằng đầu bếp nhà hàng nhưng quả thực cũng không tệ "Chị nghĩ thế nào lại học nấu ăn vậy?" Hứa Hòe vừa ăn vừa hỏi, nàng còn cho rằng người như Lâm Thù Ý sẽ xem thường chuyện nấu ăn a! Dù sao, thời gian của cô có lẽ quý giá hơn người thường rất nhiều ...
"Có một người bạn, cậu ấy nói, nếu muốn cho người mình thích tốt nhất thì một ngày ba bữa là cơ bản nhất. Cho nên, tôi liền học. Cẩn thận nghĩ lại, lời này rất có đạo lý, em nghĩ thế nào?" Lâm Thù Ý cười nói, nhìn cái miệng nhỏ của Hứa Hòe hiện tại đang nhấm nháp đồ ăn do mình chuẩn bị, cô cảm thấy rất hài lòng. Đây là bản thân cô tự tay chăm sóc Hứa Hòe mà không phải qua tay người khác, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Hứa Hòe đang ăn nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn bọt sữa, nhìn có chút ngốc khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. "Ai nói cho chị biết vậy?" Nàng không lưu ý Lâm Thù Ý nói gì, mà là Lâm Thù Ý lại lắng nghe người khác góp ý, phải biết một người cố chấp như Lâm Thù Ý rất ít khi thay đổi ý nghĩ bản thân vì dăm ba câu nói của người khác.
Lâm Thù Ý hoàn toàn không biết chỉ một chuyện nhỏ như vậy, trọng tâm của Hứa Hòe lại khác người ta. "Tịch Tang Lai a!" Cô nói ra một cái tên.
Nhưng hiện tại Hứa Hòe đang ngồi đối diện với cô, lại đút cái thìa vào tay cô, giống như đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này, mà là nàng đã quên mất mình đã từng nghe ở đâu rồi. Nàng muốn biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng kỹ thuật giả vờ của nàng không chút thành thục, kỳ thực lại rất vụng về, cho nên khi nói câu tiếp theo, nữ nhân đối diện liền chú ý đến suy nghĩ trong lòng nàng.
"Tịch Tang Lai, là một cô gái sao?" Hứa Hòe cắn răng, tại sao lúc trước nàng không để ý bên cạnh Lâm Thù Ý có nhiều nữ nhân như vậy!
Sự chú ý của Lâm Thù Ý vốn đặt ở trên người Hứa Hòe, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay hay một chút tâm tình biến hóa nhỏ nhất cũng sẽ rơi vào mắt cô, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là hiện tại Lâm Thù Ý nghe Hứa Hòe nói có chút muốn cười. Mặc dù cô không quen biết Tịch Tang Lai lâu như Hề Tri Hảo, thế nhưng việc này không ngăn cản cô hiểu rõ Tịch Tang Lai. Gọi một nữ nhân thành thục cường hãn là một cô gái như vậy, dù Lâm Thù Ý nghe thế nào cũng vẫn muốn cười.
Nụ cười này bất giác xuất hiện trên khuôn mặt cùng lúc cô suy nghĩ. Khoảnh khắc này thật không tốt, nụ cười kia rơi vào trong mắt Hứa Hòe, khiến Hứa Hòe đã quyết định tốt tốt dắt tay Lâm Thù Ý biến thành một bình giấm chua, nhìn thật chói mắt. "Chị cười cái gì!" Nàng tức giận nói, nếu không phải hiện tại giữ hình tượng tiểu tiên nữ, nàng hận không thể tiến tới xé bỏ mặt nạ trên mặt của Lâm Thù Ý!
Nàng tức giận a!
Lâm Thù Ý nhìn dáng dấp gấp gáp của Hứa Hòe, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Còn gì vui vẻ hơn khi nhìn người mình thích ghen tuông vì tên người khác xuất hiện trong miệng mình đây? Từ bằng chứng bên cạnh, cái này có nghĩa là Hứa Hòe rất thích cô phải không? Dù bản thân cô đã sớm có nhận thức này, thế nhưng cũng không ngăn cản cô một lần cảm nhận liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Không có gì, tôi chỉ nghĩ tựa hồ gần đến kỷ niệm ngày cưới của Tịch Tang Lai cùng tiểu cô nương của cậu ấy rồi. Theo tính tình của cậu ấy, còn có hiện tại tiểu cô nương của cậu ấy trong giới giải trí, khẳng định là có mời khách ăn cơm. Lần này, hai người chúng ta sẽ đi, cho nên tôi đang nghĩ, chúng ta sẽ tặng món quà gì." Lâm Thù Ý vừa nói vừa nhìn vào mắt Hứa Hòe.
Quả nhiên, trong đôi mắt của tiểu thiên nga từ tức giận đến khiếp sợ, sau đó, tiếp đó chính là làm sao cũng không che giấu được niềm vui. Xem ra tiểu thiên nga cũng không ngốc như vậy, hiện tại cuối cùng nàng cũng biết "cô gái" trong miệng mình đã là ... vợ người ta ...
"A? Sao chị không nói sớm!" Hứa Hòe nghĩ, theo người thông minh như Lâm Thù Ý, chắc hẳn đã nghe thấy ý tứ đằng sau lời nói của nàng, nhưng Lâm Thù Ý lại giả vờ như không nghe thấy, dùng cách khác giải thích cho nàng. Hai má của Hứa Hòe lại bắt đầu đỏ lên ...
Lâm Thù Ý mỉm cười, cô không thấy được thanh tú của Hứa Hòe khi ăn cơm, người trước mặt đã sớm bị cô ăn sạch rồi. Hiện tại cô mới đứng dậy khỏi vị trí, đi vòng qua đầu bàn bên kia, bước tới chỗ Hứa Hòe, vẻ mặt ôn hòa, nhưng động tác của cô giờ khắc này không chút phù hợp với dáng vẻ. Cô khom lưng, cúi đầu, tìm môi của Hứa Hòe, cô cũng không nhớ sữa trắng đọng trên môi đỏ mọng kia khiến người nhìn thấy liền động lòng, rất sớm, cô đã nghĩ muốn làm như bây giờ...
Lưỡi cô lướt qua môi Hứa Hòe, sau đó trực tiếp ngậm lấy hai cánh hoa hồng mỏng manh còn đọng sương sớm, nhẹ nhàng cắn, là cắn xé, nhưng lực rất nhẹ, không đau chút nào, nhưng lại khiến người được hôn cảm thấy như bị điện giật.
Lúc này Hứa Hòe cảm thấy toàn thân như điện chạy qua, thần kinh tê liệt, sau đó thân thể cơ hồ trở nên không linh hoạt, ngồi trên ghế cũng không cử động được, chỉ có thể để cho người đứng trước mặt muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ Lâm Thù Ý chỉ muốn hôn Hứa Hòe một chút, nhưng cuối cùng, nụ hôn tựa như thay đổi mùi vị, cô áp Hứa Hòe lên lưng ghế, cúi xuống thật sâu, chế trụ vai nàng, cắn cằm nàng một cái. Chỉ là, lúc Lâm Thù Ý muốn làm chút gì đó, phát hiện có điểm kỳ quái. Miệng thật giống như thứ gì đó vừa cứng vừa mát chạm vào...
A, sợi dây chuyền cô vừa đưa cho Hứa Hòe, suýt nữa đã cắt đứt môi...
Lâm Thù Ý: "..." Đột nhiên cảm thấy sợi dây chuyền này rất vướng víu, cũng khó nhìn, làm sao bây giờ!
"Chờ thân thể em tốt một chút chúng ta lại chậm rãi tính sổ!" Lâm Thù Ý kìm nén ngọn lửa trong lòng, giống như muốn phát tiết, kéo dây