Editor: Bèo
Beta: LinhNhi
Sáng sớm hôm sau đạo diễn thông báo cả đoàn sáu giờ tập hợp.
Khương Nại lo có di chứng khi quay cảnh đêm vào thời tiết giá lạnh nên thức dậy sớm một chút, trước tiên rót một ly nước uống thuốc cảm.
Hoành Điếm tháng 12 rất lạnh, cô lê bước chân trần đến bên cửa sổ, khẽ đưa tay đẩy cửa hé ra một kẽ hở. Bầu trời bên ngoài trắng xóa ảm đạm, sương mù dày đặc tựa như tuyết vừa mới rơi. Cô trầm ngâm ngắm nhìn một lúc mới quyết định vào phòng tắm thay quần áo.
Lúc Khương Nại đến đoàn phim, đồng hồ mới điểm 5 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa mới tới thời gian tập hợp.
Nhân viên đoàn phim đã bố trí bối cảnh đâu vào đó. Hôm nay nhân vật nữ chính mà cô đảm nhận - Hình Sam Nguyệt lại có một cảnh diễn rất quyết liệt. Bối cảnh diễn ra ở tầng hai mà phòng hóa trang lại phía bên trái của tầng một, Khương Nại đẩy cửa bước nào, không ngờ lại nhìn thấy Dư Nam Sương ngồi trước bàn hóa trang, bắt đầu trang điểm đợi đến cảnh diễn. Bên cạnh cô ta còn có hai trợ lý đang tất bật bưng trà rót nước*.
端茶倒水 - Bưng trà rót nước: Câu thành ngữ chỉ một công việc phục vụ, hầu hạ ai đó.
Một lúc sau, Khương Nại cũng lặng lẽ bước vào ngồi xuống vị trí trang điểm của mình.
Dường như cô vừa ngồi xuống thì ánh mắt của Dư Nam Sương cũng nhìn qua.
Nhìn thấy Khương Nại lấy ra kịch bản từ trong túi xách ra, lật giở đọc từng trang, khoảng cách cũng không xa, có thể dễ dàng thấy được những khoảng trống trên kịch bản của cô dày đặc những dòng chú thích. Biểu cảm của Dư Nam Sương có vẻ hơi ngột ngạt, qua vài giây, cô ta bất ngờ mở miệng chào hỏi với Khương Nại: "Nại Nại, đến thật là sớm."
Khương Nại rũ hàng mi nhìn Dư Nam Sương một lúc, cuối cùng nhàn nhạt đáp lại: "Ừ"
Nụ cười trên mặt Dư Nam Sương bỗng chốc ngưng trệ, lại nói: "Cảm ơn cô đã mời mọi người trong đoàn uống trà sữa, cũng ngon đấy."
Lời này rõ ràng ngay cả một chữ cũng không tin được, Khương Nại biết rõ vì sao thái độ của Dư Nam Sương lại thay đổi lớn như vậy. Cô khẽ cong khóe môi cười đáp lại.
"Nại Nại, trang điểm thôi."
Lúc này, chuyên viên hóa trang chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cũng tới, gián tiếp cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Khương Nại gật đầu, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế đợi trang điểm.
Chuyên viên hóa trang trong giới này đã từng tiếp xúc qua nhiều diễn viên, kiểu diễn viên như Khương Nại là dễ hợp tác nhất. Khuôn mặt xinh đẹp này quả thực rất tinh xảo lại trẻ trung, không cần tô son trát phấn quá nhiều, rất dễ trang điểm.
Hơn nữa tính cách tại tốt, bình thường nói chuyện nhẹ nhàng, đem lại cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Rất nhanh đã trang điểm xong, chuyên viên trang điểm mượn ánh đèn nhìn qua nhìn lại một lúc, cũng chẳng thèm quan tâm còn có một người bên cạnh, không nhịn được mà thốt lên: "Nại Nại, em thật là đẹp quá đi, đảm bảo khiến đàn ông cả thiên hạ này vì em mà hồn bay phách lạc."
Khương Nại mở mắt nhìn vào gương trang điểm, có thể là do mỗi ngày đã nhìn quá nhiều.
Thậm chí cô còn cảm thấy bản thân cũng chỉ là da trắng một chút mà thôi, quả thật không có gì nổi bật.
Chuyên viên trang điểm tuyệt nhiên không cho như vậy: "Đúng là đòi mạng mà, đàn ông thấy em chẳng có mấy người có thể trụ được đâu."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Khương Nại nghe câu nói đó, không ngừng được mà nghĩ Tạ Lan Thâm liệu có bình tĩnh được không?
Qua một lúc, ý nghĩ ấy khiến cô cắn môi cười.
Dư Nam Sương nghe thấy lời của chuyên viên trang điểm, tay giấu dưới ống tay áo càng siết chặt. Đều đang ở trong phòng hóa trang mà chỉ khen một mình Khương Nại sau khi hóa trang xong kinh diễm tuyệt sắc, đây chẳng phải coi cô ta như người chết rồi sao.
Một người kiêu căng, ngạo mạn như Dư Nam Sương sao có thể nhịn được?
Hiện tại phải nhịn đều là vì phải nhìn sắc mặt của Thái tử gia Thân Thành, cứ để cô ta (Khương Nại) đắc ý vài ngày đi.
-----
Sau đó, một ngày quay phim đều tiến hành rất thuận lợi. Sắc mặt của Khương Nại và Dư Nam Sương lúc ở cạnh nhau luôn rất bình thản.
Tới khi trời tối, đoàn phim có nửa giờ nghỉ ngơi tại chỗ.
Khương Nại quấn mình trong chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh màn hình máy quay, ngón tay trắng nõn cầm lấy kịch bản, nghe Đàm Cung nói về bộ phim. Bên này, phó đạo diễn Vưu Ý cũng đang nghe, chỉ là ngoại trừ ánh mắt hai người bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau ra thì cũng không ai nói lời nào.
Cảnh quay sau này rất quan trọng, sẽ khảo nghiệm diễn xuất của Khương Nại. Cô sẽ phải toàn thân ướt đẫm bùn lầy, phát hiện một thi thể phụ nữ cuộn tròn trong rương hành lý dưới tầng hầm, diễn ra loại cảm xúc đau đớn, khổ sở đến cuồng loạn, đưa chính mình sa vào tội nghiệp không thể tha thứ.
Để có trạng thái nhập vai tốt nhất, trước đó Khương Nại đã bỏ công luyện tập rất nhiều.
Lúc quay phim, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hơi thấm nước khiến chiếc áo trở nên nửa trong suốt, thế nhưng cô cũng không sợ lạnh. Theo Đàm Cung yêu cầu, đoạn này cô phải quay lại tới ba lần.
Tới lúc đêm muộn, có người đem đến cho cả đoàn làm phim bữa ăn khuya tuyệt ngon, còn cả nước gừng đường đỏ.
Thế nhưng lại không để lại tên, ngay cả họ cũng không lưu lại.
Đàm Cung bỗng dưng được hưởng lộc ăn, còn trêu chọc nói: "Là cây si của ai đem đến vậy?"
Nói rồi trước tiên liếc qua Vưu Ý, cô ấy không thể ngửi được mùi gừng, được loại trừ.
Sau đó lại như có như không cười nhìn sang phía hai người Khương Nại và Dư Nam Sương, nghiền ngẫm một chút: "Là của Tiểu Khương hay Tiểu Dư thế?"
Trái lại Dư Nam Sương lại cười khá thận trọng, cứ như vậy lại càng khiến người khác phải suy đoán.
Khương Nại cũng không để ý câu nói đó, bình thản nhận lấy khăn ướt trợ lý đưa tới, sau khi lau sạch ngón tay cũng chỉ uống nửa bát nước gừng.
Uống được vài ngụm, thân thể cô dần dần cảm thấy ấm áp chậm rãi trở lại...
-----
Bữa ăn khuya đêm nay chỉ là sự khởi đầu mà thôi, liên tiếp một tuần sau đó đều có người tặng đồ ăn đến đoàn phim, tặng nước gừng trị hàn.
Người khác đều không biết đây là chuyện tốt của ai, nhưng Tần Thư Nhiễm lại rõ như ban ngày, đóng cửa phòng nghỉ hỏi: "Là Tạ tổng tặng đúng không?"
Khương Nại làm ổ trên sofa, trở mình ôm điện thoại nói chuyện phiếm trên Wechat với Tạ Lan Thâm, cô đều ghi nhớ trong lòng từng dòng từng dòng, không hề bỏ sót.
Cô cũng không phủ nhận với người đại diện của mình, đồ ăn khuya cho đoàn phim hôm đó, đích thực là do anh đưa tới.
Mấy ngày nay Tần Thư Nhiễm rất hiếu kỳ, liền hỏi: "Em với Tạ tổng tóm lại là phát triển đến đâu rồi?"
Cô ấy đã hỏi câu này không dưới ba lần rồi.
Thế nhưng Khương Nại đều không hé nửa lời, cánh mi đang rũ xuống thoáng chốc rung lên, tầm mắt dừng lại trên chiếc điện thoại trong tay.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Từ đêm hôm đó ở trên xe, sau khi Tạ Lan Thâm trong lúc tỉnh táo chủ động hôn cô thì hai người chưa gặp lại.
Lịch trình của anh có vẻ rất bận, chỉ ở lại Thân Thành được vài ngày lại phải bay qua thành phố khác.
Vài ngày trước mới quay về Thân Thành, nửa đêm gửi cho cô tin nhắn định vị khách sạn anh đang ở.
Vài chữ đó lời ít ý nhiều, khiến cho Khương Nại không đoán được tâm tư của Tạ Lan Thâm. Dù sao cũng xa cách ba năm, thời gian không ngắn cũng không dài nhưng rõ ràng là có khoảng cách vắt ngang giữa hai người.
Tần Thư Nhiễm quan sát biểu cảm của Khương Nại, nhỏ giọng thì thầm: "Một số đàn ông rất xấu xa, cực kỳ am kiểu cái chiêu lạt mềm buộc chặt này... chính là kiểu nuôi thêm vài tiểu tình nhân."
Khương Nại nghe thấy ngẩng đầu nhìn qua, đáy mắt nhẹ nhàng lướt qua một tia dao động.
Bình thường Tần Thư Nhiễm không muốn thấy nhất chính là ánh mắt này của Khương Nại, đúng lúc cô ấy định giơ tay đầu hàng thì tiếng gõ cửa bên ngoài vọng tới, trợ lý ôm một bó hoa hồng bước vào, chỉ chỉ vào món quà nói: "Có người tặng cho Nại Nại."
Tần Thư Nhiễm phản ứng kịp thời tới đón lấy.
Trong bó hoa còn đặt một tấm thiệp, trên đó viết: [Từ khi gặp được em, nỗi nhớ tựa như một thứ độc dược khó lòng từ bỏ. Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể độc chiếm trái tim em?
Vị thần bảo hộ yêu em.]
Đọc hết mấy dòng chữ trên tấm thiệp, Tần Thư Nhiễm cảm thấy mấy tầng da gà trên cánh tay thi nhau nổi lên, nhìn sang Khương Nại vẫn đang ngồi trên sofa: "Lúc riêng tư Tạ tổng lúc nào cũng sến sẩm thế hả?"
Lúc riêng tư Tạ Lan Thâm chưa từng nói với cô lời tình cảm nào cả. Khương Nại thò tay cầm lấy tấm thiệp ngắm nghía một hồi.
Bút tích có lẽ là của chủ cửa hàng bán hàng viết hộ, không nhìn ra được là trò gì.
Có tiền lệ Tạ Lan Thâm tặng đồ ăn một tuần, Tần Thư Nhiễm trực tiếp tìm chỗ ngồi, kêu trợ lý đi tìm một chiếc bình hoa tới.
Chạng vạng tối đoàn phim kết thúc công việc, Khương Nại quay xong cảnh cuối cùng về phòng hóa trang tháo trang sức.
Lúc này Dư Nam Sương gõ cửa đi vào, cô ta đã thay trang phục đóng phim, chủ động lễ phép nói: "Buổi tối có một bữa liên hoan."
Thời gian này Dư Nam Sương ở trong đoàn phim khá an phận, có lẽ là do vừa phải quay phim vừa phải tham gia mấy hoạt động thương mại, bận tới mức có những lúc còn không thấy bóng dáng đâu.
Tâm tư của Khương Nại đều đặt hết vào kịch bản, không rảnh bận tâm cô ta đang làm cái gì.
Hai người bọn họ coi như là sóng yên biển lặng đi tới hôm nay, nghe thấy Dư Nam Sương nói có liên hoan, tính cách của Khương Nại biểu thị nếu đã không yêu sao phải qua lại nói: "Tôi có việc..."
Không đợi Khương Nại từ chối, Dư Nam Sương đã chỉ vào bó hoa bên cạnh nói: "Người tặng hoa cho cô cũng tới."
Lời nói đó khiến Khương Nại sững sờ một lúc.
Hơn nữa nghe được buổi liên hoan tối nay đạo diễn và nhà sản xuất đều đi, cũng coi như rất quan trọng.
Khương Nại ngại từ chối, vì thế đành thay trang phục, cũng không trang điểm, son môi nhạt tới mức nhìn không ra.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
-----
Trên đường từ đoàn phim tới hội sở, không biết Dư Nam Sương vì sao lại nhiệt tình hơn mức bình thường, chủ động muốn ngồi chung xe với cô.
Trừ lái xe thì trên xe cũng không có người khác, Khương Nại quá kiệm lời, không lâu sau Dư Nam Sương cảm thấy vô vị liền lấy điện thoại ra tám chuyện với bạn thân gϊếŧ thời gian.
Đề tài quanh đi quẩn lại cũng chỉ là giới thượng lưu gần đây có xảy ra chuyện gì mới.
Dư Nam Sương gửi đi một tin nhắn thoại: [Tuần trước biệt thự Thiên Hi Viện đã được người khác trả giá cao mua lại rồi, cậu có biết là ai mua không?]
Người bên kia không biết, cô ta lại nói:["Là một người họ Tạ, nhân vật lớn của Tứ Thành.]
Trong xe kín như vậy, không chuẩn bị gì lại nghe được tin đồn về Tạ Lan Thâm ở Thân Thành, trạng thái im lặng của Khương Nại rốt cuộc bị phá vỡ.
Dư Nam Sương lười biếng dựa vào ghế sau, giày cao gót đá lên ghế phía trước, tiếp tục cùng người bên kia bát quái nói: [Tin tức mấy ngày nay bí mật truyền đi đều nói, vị Tạ gia này làm vậy là để lấy lòng người đẹp Chung gia.]
[Nếu không cậu nói có trùng hợp không, tháng trước Chung Đinh Nhược vừa ly hôn với chồng cũ, giờ Tạ Lan Thâm lại lập tức tới Thân Thành mua biệt thự?]
[Bác cả của tôi nói, hiện tại rất nhiều người trong giới hào môn đều mong Tạ Lan Thâm đến Thân Thành sống, có thể đầu tư vào công ty của bọn họ.]
Nói tới đây, Dư Nam Sương quét một ánh mắt qua Khương Nại đang ngồi bên cạnh, cô lúc này hơi cúi đầu, mái tóc đen mượt mà che mất khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, cũng không rõ là loại cảm xúc gì, tầm mắt tiếp tục dời xuống dưới, trên người không có bất kỳ loại trang sức xa xỉ nào, ngay cả quần áo cũng không phải là hàng đặt may riêng, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Bờ môi đỏ tươi của Dư Nam Sương cong lên, cứ cho là cô ta (Khương Nại) bấu víu được vào quan hệ với Thái tử gia Thân Thành thì đã sao, chẳng