Editor: Bèo
Beta: LinhNhi
Đôi môi Khương Nại ấm áp lại mềm mại, bờ môi miên man trượt từ cằm anh lên khóe miệng, phải cho đến khi bả vai run rẩy nằm trọn trong bàn tay anh thì cô mới phát hiện bản thân đang khóc, lông mi cong vút vấn vương những giọt lệ trong suốt.
Ngoại trừ yêu cầu khi đóng phim ra thì cô rất ít khi khóc thành bộ dạng này.
Loại tính cách bướng bỉnh, quật cường của cô giống như được nuôi dưỡng từ trong xương tủy. Cho dù nó có bị số phận chèn ép thế nào cũng không hề biến mất.
Đôi mắt Khương Nại chua xót, vô cùng thương tâm. Cô chật vật cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh như băng.
Tạ Lan Thâm thấy cô khóc như vậy cũng không còn cách nào duy trì sự bình tĩnh thường ngày nữa. Anh ôm cô vào lòng, cánh tay dùng sức rất nhẹ, giống như sợ không cẩn thận làm thân thể mảnh mai kia vỡ vụn: "Anh đã từng nói anh ở đây, em muốn ở lại bao lâu cũng được".
Lịch trình công việc tối nay có thể hủy bỏ, mà không chỉ tối nay, tối mai cũng có thể hủy.
Với anh mà nói chỉ cần cô bằng lòng để lộ dù chỉ một chút tình cảm lưu luyến đối với anh thì điều đó đều quý giá hơn bất cứ chuyện gì.
Khương Nại ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen tuyền của anh giống như ngâm nước lại rơi thêm vài giọt nước mắt.
Tạ Lan Thâm dùng bầu ngón tay kiên nhẫn lau từng giọt nước mắt trên má cô, không hề bỏ sót nơi nào. Cuối cùng anh cúi đầu tới gần, môi mỏng đặt một nụ hôn rơi trên mắt cô, đem theo sự dịu dàng an ủi.
Vốn dĩ anh muốn đưa Khương Nại vào phòng tắm thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái sau đó mới hỏi cô tối nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng trông cô khóc đến mắt mũi nhòa lệ như vậy Tạ Lan Thâm lại đổi ý. Anh ôm ngang người cô, bế vào phòng khách.
Sofa trắng hình tròn rất rộng, đủ chỗ cho hai người. Lúc Khương Nại cảm thấy trời đất quay cuồng thì tấm lưng mảnh mai đã dựa vào sofa êm ái, ngay sau đó là nụ hôn triền miên róc rách như nước chảy của anh rơi xuống. Nụ hôn của anh so với cô đã kiềm chế không ít, mỗi lần tiếp xúc đều cực kỳ ẩn nhẫn và cẩn thận.
Thế nhưng ở phương diện này thì đàn ông vẫn có thiên phú hơn nhiều so với phụ nữ, chẳng cần thầy dạy cũng tự động hiểu.
Ngón tay anh luồn qua mái tóc đen dài tán loạn của cô, nhẹ nhàng đỡ lấy sau cổ, không ngừng triền miên trên bờ môi cô. Hơi thở quen thuộc, chớp mắt ngẩn ngơ dường như đem thời gian ba năm đã đánh mất kia trở lại, chầm chậm làm đầy khe hở giữa trái tim hai người.
Khương Nại cảm thấy hơi khó chịu liền động đậy một chút khiến anh cũng dừng lại, ánh mắt áp chế cô.
Mấy giây sau, lại tiếp tục hôn.
Cô lại đụng một lần, anh dừng một lúc, nụ hôn vẫn tiếp diễn.
Khương Nại phát hiện Tạ Lan Thâm dùng phương thức tiếp xúc đơn giản nhất như muốn an ủi cô. Anh khiến cô tin rằng thì ra du͙ƈ vọиɠ ham muốn của đàn ông cũng có thể sạch sẽ đơn thuần như vậy.
Cuối cùng Khương Nại cảm thấy hít thở không thông, ý thức mơ hồ dùng tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh. Âm thanh hít thở run rẩy cuối cùng cũng khiến Tạ Lan Thâm dừng lại, gục đầu vào hõm cổ Khương Nại. Anh cũng không dễ chịu gì, khớp xương ngón tay thuần thục tháo khuy cổ áo lộ ra yết hầu sắc bén, tựa như làm vậy có thể khiến anh có được một chút xoa dịu.
Khương Nại nghiêng đầu đem khuôn mặt nép vào ngực anh, hình như có hơi nóng.
Một lát sau, cô nghe thấy âm thanh khàn nhẹ từ cổ họng Tạ Lan Thâm truyền đến, từng từ đều rơi xuống tận đáy lòng: "Đi tắm rửa đi, còn tiếp tục sẽ loạn lên mất".
Anh nói cô đi tắm nhưng ngón tay vẫn đặt trên eo cô, không chịu thu lại.
Tầm mắt của Khương Nại không dám nhìn xuống bên dưới, bởi vì cô biết bên dưới quần dài của người đàn ông đã nổi lên phản ứng.
Mười phút sau, Tạ Lan Thâm để cô đi tắm, đưa cho cô một chiếc khăn tắm màu trắng cùng chiếc áo sơ mi nam.
Lần này cửa kính thủy tinh mờ đã đóng lại hết, ngọn đèn hắt xuống người Khương Nại đang dán trên bức tường. Nước nóng từ vòi hoa sen chầm chậm chảy xuống bờ vai trắng như tuyết. Hơi nước nóng tràn ngập khắp không khí, mọi thứ trước mặt đều hiện ra một vẻ mông lung mờ ảo.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sau khi tắm xong, mái tóc dài của Khương Nại ướt đẫm. Cô bước chân trần đến trước tấm gương lớn, lau đi những giọt nước còn vương trên hai bả vai trắng nõn.
Cô không vội ra ngoài mà nhìn bản thân trong gương rất lâu, tình cảm trong đáy mắt không ngừng phập phồng chìm nổi.
Tạ Lan Thâm là một người đàn ông bình thường thân thể khỏe mạnh, anh tất nhiên sẽ có nhu cầu sinh lý. Đó là chuyện vô cùng bình thường.
Ban nãy ngoài sofa cô đã cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang muốn cô.
Nhưng anh cũng không làm đến cuối cùng, khiến Khương Nại không cách nào kiềm chế được mà nhớ về ký ức ba năm trước. Ở thời khắc mấu chốt thì lý trí của anh đã chiến thắng được du͙ƈ vọиɠ. Đến hôm sau hình như anh đã quên sạch toàn bộ những gì đã xảy ra vào đêm trước. Anh không nhắc lại chuyện đó mà trực tiếp đưa cô đi học ở Thân Thành.
Đến ngày hôm nay Khương Nại vẫn không biết bản thân mình đã làm sai điều gì mà khiến anh tuyệt tình đuổi đi như vậy. Trái tim cô rất sợ hãi, sau đêm nay liệu cô có giẫm vào vết xe đổ bị đưa đi năm đó hay không.
Không khí trong phòng tắm đột nhiên có chút khó thở, gương mặt cô trở nên tái mét. Người đứng lâu trong đó nhưng vẫn không cảm thấy lạnh. Đến lúc cảm nhận được mình tắm đã quá lâu cô mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Đêm khuya vắng người, đèn vẫn sáng rực rỡ bên ngoài khách sạn nằm ở con đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố.
Tạ Lan Thâm đi đến ban công ngắm cảnh, đón nhận từng cơn gió lạnh. Ngón tay anh rút một điếu từ trong bao thuốc lá ra đốt lên. Khói thuốc lá từ miệng anh chậm rãi nhàn nhạt bay bổng giữa không khí sau đó nhanh chóng đã bị màn đêm nuốt gọn.
Anh rất ít khi hút thuốc, hiện giờ Khương Nại đang tắm nên mới hút một điếu.
Tiếng nước róc rách từ phòng tắm truyền đến. Tạ Lan Thâm vô cùng trầm tĩnh lắng nghe, ngón tay kẹp điếu thuốc rất lâu cũng không động đậy. Gần một nửa tàn thuốc giống như bông tuyết rơi xuống.
Không cần đi nhìn tận mắt thì trong đầu Tạ Lan Thâm cũng có thể phác họa ra hình ảnh cô tắm rửa. Cô gái năm đó đã trưởng thành rồi, thân thể trổ mã rất tốt, thừa sức quyến rũ lôi kéo sự kích động của đàn ông.
Chỉ là so với những người đàn ông bình thường khác thì anh càng hiểu rõ hai chữ 'chừng mực'. Anh biết rõ trạng thái cảm xúc của Khương Nại tối nay không đúng lắm, nếu như anh còn thừa nước đục thả câu làm ra cái chuyện vượt quá giới hạn với cô thì sợ rằng lúc cô tỉnh táo rồi nhất định sẽ hối hận.
Tối nay cho cô một cơ hội. Sau này nếu như cô yêu người đàn ông khác thì cũng coi như chưa đem thân thể triệt để trao cho anh.
Ít nhất cô còn có đường lui.
Điếu thuốc đã cháy cạn, Tạ Lan Thâm không tiếp tục hút nữa.
Anh thản nhiên ném bao thuốc vào thùng rác, lúc này chuông cửa phòng vang lên.
Anh bước đến mở cửa, Du Duệ đứng bên ngoài hành lang đem đồ mua từ tiệm thuốc tới: "Ông chủ".
Trước khi thân mật, Tạ Lan Thâm đã chú ý đến vết thâm tím rõ mồn một trên đầu gối trắng như tuyết dưới váy của Khương Nại. Anh cực kỳ cẩn thận không chạm vào đó. Nhân lúc cô đi tắm anh mới dặn dò thư ký đi mua thuốc.
Tạ Lan Thâm đưa tay nhận lấy. Trước khi anh đóng cửa Du Duệ vẫn chưa đi, nụ cười của anh ta tối nay vô cùng nhiệt tình.
"Ông chủ, tôi chạy cả ba hiệu thuốc mới mua đủ đấy".
"Ừ".
Anh chỉ phản ứng nhạt nhẽo như vậy. Tạ Lan Thâm không tiếp tục nhìn dáng vẻ xum xoe chật vật đi mua thuốc tiêu bầm của Du Duệ nữa, cánh tay anh dứt khoát đóng cửa lại.
Bởi vì anh chú ý đến Khương Nại đã tắm xong bước ra. Tấm thân mỏng manh mặc một chiếc áo sơ mi nam, hình như hơi thùng thình, mái tóc mới khô được một nửa rối tung lên, vài lọn tóc vừa hay rơi xuống vị trí xương quai xanh, dọc theo vòng eo là đôi chân dài mảnh mai tái nhợt.
Tầm mắt Tạ Lan Thâm dừng lại một lúc mới rời đi. Anh bước đến sofa rồi ra hiệu cô qua đó.
Khương Nại chần chừ vài giây song vẫn chậm rì rì bước đến.
Chuyện nam nữ cô cũng không hoàn toàn rõ ràng, cho dù là thân quen đến đâu thì lúc bên nhau cũng có chút xấu hổ.
Cô im lặng ngồi xuống góc sofa nhìn Tạ Lan Thâm dùng khăn lau sạch ngón tay. Ánh mắt anh hình như hướng về phía cô: "Còn đau không?"
So với việc hỏi cô va chạm thế nào khiến chân bị thương thì anh càng quan tâm đến cảm xúc của cô hơn.
Khương Nại lắc đầu, một chữ cũng không nói, đem toàn bộ nội tâm hoàn toàn để lộ ra sự thấp thỏm không yên.
Tạ Lan Thâm lau tay sạch sẽ, vứt giấy vào thùng rác. Sau đó chưa được cô cho phép mà nắm lấy chân trái của cô gác lên đùi anh.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hành động này khiến trái tim Khương Nại nhảy lên một nhịp. Dù trước khi tắm hai người đã hôn thành như vậy nhưng cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. Lần này Tạ Lan Thâm cũng không cho cô cơ hội trốn tránh, môi mỏng thốt ra giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Từ lúc đưa em vào khách sạn anh vẫn luôn đợi em chủ động tố cáo đấy".
Cô ở bên ngoài chịu uất ức lại biết tìm tới anh, chuyện này xứng đáng được khen thưởng.
Nhưng tính cách Khương Nại rất bướng bỉnh, trừ rơi vài giọt nước mắt lại được anh dỗ dành xong thì cô cũng không muốn chủ động đề cập đến chuyện đó nữa.
Tạ Lan Thâm mở đầu, anh không vội bôi thuốc mà nhìn chằm chằm biểu tình trên khuôn mặt an tĩnh của cô, hỏi rõ ràng từng chữ một:
"Là kẻ nào bắt nạt em?"
Giọng nói cứ như bị kẹt lại trong cổ họng Khương Nại, bờ môi đỏ mọng động đậy mấy lần.
Cô hiểu tính cách của anh, một khi anh đã mở miệng hỏi thì không có chuyện dễ dàng mà cho qua.
Nhưng mà còn chưa đợi Khương Nại bị Tạ Lan Thâm ép tố cáo xong thì điện thoại trong túi của cô đã đổ chuông, là Dư Nam Sương nửa đêm gọi điện thoại tới.
Khương Nại nắm điện thoại trong tay, do dự có nên nghe máy hay không.
Tạ Lan Thâm đã quyết định thay cho cô, chỉ nói đơn giản hai chữ: "Đưa anh".
Anh nghe điện thoại của Dư Nam Sương nhưng không hề lên tiếng. Anh nghe được người đầu dây bên kia đang chế nhạo Khương Nại ăn gan hùm mật báo hay sao, cô vậy mà lại làm Lâm tổng của Lam Cảnh bị thương.
Khương Nại ngồi trên sofa không đứng dậy nổi. Chân nhỏ vẫn bị anh đè chặt như cũ. Bầu không khí trong phòng khách rộng lớn tĩnh lặng dần dần ngưng đọng. Đôi lông mi cong vút của cô bởi vì căng thẳng mà run rẩy một hồi. Đầu ngón tay của cô lặng lẽ bấu chặt vào lòng bàn tay.
Năm phút sau, Dư