Editor: Bèo
Tứ Thành, cơn mưa ban ngày đổ xuống như muốn bao phủ cả thành phố.
Khương Nại mặc váy lụa, khoác chiếc áo mỏng bên ngoài. Cô cầm một chiếc ô màu đen đi dưới mưa, hình ảnh cực kỳ tinh tế. Vóc dáng mảnh mai, cất bước trên đôi giày cao gót đi dọc theo con phố đến dưới tòa nhà của Tập đoàn Tạ thị.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô bị tán ô che khuất, trong màn mưa phùn giăng kín lối, cô đứng từ xa nhìn một lúc.
Sau đó Khương Nại tìm một quán cà phê ngồi, cách một khung cửa sổ, bên kia con đường tấp nập xe cộ chính là tòa nhà của Tập đoàn Tạ thị.
Thời gian trong thế giới của Khương Nại bỗng nhiên chậm lại. Cô gọi một ly cà phê và bánh ngọt nhưng vẫn chưa đụng đến. Nhân viên phục vụ mang cho cô một cốc nước lọc, cô cứ ngồi đó cả buổi chiều như vậy.
Đến lúc chạng vạng tối, ánh đèn đường dần dần chiếu sáng thành phố, cô đưa mắt nhìn ra đoạn đường tưởng như vô tận.
Đúng 6 rưỡi, cô nhìn thấy vóc dáng đĩnh đạc cao lớn của Tạ Lan Thâm xuất hiện. Anh cầm ô che mưa, chậm rãi che cho em gái đang ngồi trên xe lăn. Phía sau còn có mấy vệ sĩ mặc âu phục, đi giày da.
Không đến năm giây sau, Tạ Lan Thâm cũng lên xe, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Khương Nại cầm ô đứng dậy đi ra ngoài. Cơn mưa có ngớt đi một chút nhưng vẫn chưa tắt hẳn. Cô bắt một chiếc taxi đi theo, giữ một khoảng cách an toàn.
Thấy cô hơi mất hồn mất vía, tài xế trạc tuổi trung niên nhìn qua kính chiếu hậu mấy lần, hỏi ngập ngừng: "Cô gái, cô muốn đi đâu?"
Ngón tay của Khương Nại khẽ bấu chặt vào lòng bàn tay, nói nhỏ: "Đi theo chiếc xe phía trước, đừng để bị phát hiện. Tôi sẽ trả tiền xe gấp đôi".
Tài xế đã có nhiều kinh nghiệm làm lái xe taxi, dĩ nhiên cũng đã gặp chuyện này rất nhiều. Ông ta nhìn Khương Nại một lúc, cảm thấy cô rất quen mặt nên tán gẫu đôi câu: "Yên tâm đi cô gái, trước đây tôi cũng từng đưa khách nữ bám sau xe thế này rồi, đã có kinh nghiệm. Người ngồi trong xe phía trước là chồng cô hả?"
Khương Nại không trả lời, cảm xúc cực kỳ phức tạp. Những lúc cô và Tạ Lan Thâm mặn nồng bên nhau thì người bên cạnh lại không biết. Ngược lại lúc này mối quan hệ giữa hai người đã trở nên nguội lạnh thì cô lại bị hiểu lầm đã cùng anh "đơm hoa kết trái".
Tiếng "Chồng" lâu nay đã trở nên xa lạ khi được thốt khỏi miệng cô.
Mãi lâu sau Khương Nại mới lắc đầu: "Anh ấy không phải là chồng tôi".
Dường như tài xế hiểu được ít nhiều nên giữ lại thể diện cho cô, không hỏi nữa.
40 phút sau.
Xe riêng của Tạ Lan Thâm dừng trước một hội sở tư nhân xa hoa. Bọn họ đi vào trong, tài xế của Khương Nại cũng dừng xe, quay đầu nhìn vị khách nữa ngồi phía sau: "Cô gái, muốn đợi không?"
...
Phòng bao cao cấp nhất trên tầng ba được trang hoàng theo phong cách Trung Hoa, ánh đèn êm dịu ấm áp.
Giám đốc hội sợ đích thân phục vụ anh em Tạ gia. Một hàng dài người phục vụ cung kính đứng phía sau. Anh đẩy thực đơn cho Tạ Lan Tịch tùy ý chọn món.
Tạ Lan Tịch không có tâm trạng ăn uống, ưng mắt món nào bèn chọn món đó. Sau đó, Tạ Lan Tịch buồn chán chống cằm, cách một bức bình phong, cô có thể nhìn thấy Tạ Lan Thâm đang tán gẫu cũng một người đàn ông mặc âu phục màu xám nhạt trên sô pha.
Người đó tên là Yên Thành Châu, là Giám đốc điều hành mới nhậm chức của công ty, thay thế Bùi Tứ.
Nhưng Tạ Lan Tịch biết, những người này đều