Editor: Bèo
Một thời gian rất lâu đã trôi qua vậy mà căn phòng vẫn không hề có tiếng động, mưa gió bên ngoài cũng chẳng thể nào ảnh hưởng vào bên trong.
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Khương Nại ngồi bất động trên sô pha, cô bấm vào từng đốt ngón tay của chính mình.
Đợi rất lâu mà không có được đáp án, một tia dao động mỏng manh xẹt qua đáy mắt anh. Bất ngờ, cô cởi cà vạt của anh, cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi rồi chủ động sờ vào trong. Bàn tay cô sờ soạng từng phần cơ bắp rắn chắc của anh. Cô đã làm đến bước này nhưng anh vẫn không có phản ứng.
Tạ Lan Thâm đè nén chính mình, thân thể căng cứng cực hạn. Vào lúc ngón tay mềm mại của cô đường cong cơ thể anh đi xuống, anh kiềm chế nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô khiến nó tiến không được mà lùi cũng không xong. Vầng trán anh đè nặng lên trán cô: "Đừng như vậy, Nại Nại".
"Người ban nãy hôn em là anh sao?"
Giọng nói của Khương Nại run rẩy nhưng vẫn cố chấp cởi bỏ thắt lưng của anh, hỏi dồn dập: "Là chán rồi hay anh đã không còn mê mẩn thân thể của em nữa? Sao lúc hôn em anh không nói 'đừng như vậy'? Em không thể đụng vào anh sao?"
Nếp nhăn giữa ấn đường của Tạ Lan Thâm càng dày thêm. Thân hình cao lớn gần như đè chặt trên người cô, bàn tay trái của anh nắm chặt tay vịn sô pha, chịu đựng cực hạn, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ mồn một, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Khương Nại đã thử, cũng cảm nhận được anh có phản ứng.
Nhưng Tạ Lan Thâm vẫn không làm những hành động thân mật hơn nữa với cô. Anh chỉ nghiêng đầu ghé sát bờ môi bên tai cô, tiếng nói trầm khàn mang theo cảm xúc kiềm chế: "Thắt lại đây lưng cho anh, đừng làm loạn nữa được không".
Qua vài giây sau.
Khương Nại đẩy người đàn ông vẫn ghé bên vai mình ra, gương mặt trắng nõn biểu lộ cảm xúc bình tĩnh, nhạt nhòa. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
...
Ánh đèn sáng tỏ, tấm kính mờ nhạt in rõ thân hình mảnh mai của người phụ nữ.
Nhìn từ bên ngoài, lờ mờ có thể thấy cô đang đứng ở bồn rửa tay, xoa đi xoa lại mười ngón tay.
Tạ Lan Thâm cài lại cúc áo sơ mi, vóc dáng cao lớn đứng cạnh cửa. Khuôn mặt tuấn tú vẫn không nhìn thấy điểm gì khác thường, nói chuyện với cô rất dịu dàng: "Nại Nại, chúng ta nói chuyện nhé".
Khương Nại đã không có tâm trạng nói chuyện với anh nữa. Rửa tay xong, cô lấy khăn lau sạch nước trên mười đầu ngón tay rồi đẩy cửa bước ra.
Tạ Lan Thâm dùng giọng điệu gần như muốn lấy lòng để ở bên cạnh cô: "Em ăn cơm tối chưa? Anh đưa em ra ngoài ăn chút gì nhé?"
Khương Nại né tránh cánh tay anh vươn tới. Cô rũ mí mắt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Em mệt mỏi, muốn ngủ".
Tạ Lan Thâm ngập ngừng một lúc, lại nói: "Anh ở bên em".
Khương Nại biết rõ cô không có cách nào đuổi anh ra khỏi gian phòng này, bản thân cô cũng lười vùng vẫy thừa thãi.
Cô cởi sạch váy áo ngay trước mặt anh, bàn chân trần bước đến giường lớn, kéo chăn nằm xuống một góc.
Cô dán mặt lên chiếc gối trắng tinh, nhắm mắt lại.
Tạ Lan Thâm cũng nhanh chóng cởi âu phục và quần dài đến nằm xuống bên cạnh cô. Anh đưa cánh tay thon dài nắm chặt cổ tay trái của cô.
Độ ấm trong lòng bàn tay truyền qua da thịt hết lần này đến lần khác khiến Khương Nại không thể ngủ được.
Cô vừa cựa mình dưới chăn đã bị Tạ Lan Thâm yên lặng ôm lấy từ phía sau. Thân thể mềm mại trong lòng anh rất yếu ớt, anh chỉ cần dùng một