Editor: Bèo
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Khương Nại mở mắt thấy ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào tận mép giường. Con gái vẫn còn cuộn tròn ngủ say trong lòng mình. Tình cảm ấm áp đong đầy dưới lồng ngực, Khương Nại dịu dàng cúi đầu xuống thơm một cái lên gò má hồng hào mềm mại của con gái.
Cô xuống giường rất khẽ khàng, rón rén đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tới lúc cô xong việc đi ra thì Tạ Lan Thâm đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, món ăn dinh dưỡng rất phong phú, còn có cả sữa ngô mà cô thích nhất.
Khương Nại đến gần, nhón chân lên hôn nhẹ lên sườn mặt của anh một cái: "Chào buổi sáng".
Tạ Lan Thâm cũng nghiêng đầu hôn đáp lại, kéo cô đến ngồi trước bàn trà: "Em ăn trước chút gì đi, 9 rưỡi sáng em quay phim phải không?"
Hiển nhiên là anh đã xem qua lịch quay mà cô đặt trên tủ đầu giường.
Hôm nay dậy muộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Khương Nại ăn no xong phải đến phim trường, uống một hụm sữa ngô, cô nói: "Em có một chiếc xe riêng để nghỉ ngơi ở đoàn phim. Khi nào con gái thức dậy, anh đưa con đến đó đợi em được không?"
Tạ Lan Thâm lấy khăn giấy ân cần lau sạch khóe môi cô, gật đầu đáp: "Ăn từ từ thôi".
Khương Nại ăn sáng mất hơn mười phút, cực kỳ hài lòng với bữa sáng hôm nay, ngay cả cháo thịt nạc cô cũng thấy thơm hơn so với mọi ngày. Ăn no xong, cô đi thay quần áo. Tạ Lan Thâm thấy con gái còn đang ngủ thì dặn dò trợ lý trông cô bé, lấy chìa khóa xe rồi đưa Khương Nại đến phim trường.
Đi đi lại lại, giờ đây anh là người rất nhàn rỗi, dĩ nhiên sẽ không nề hà mấy chuyện cỏn con này.
Vì tâm trạng đều đặt hết ở chồng và con gái nên cả ngày nay trừ việc quay phim thì Khương Nại đều trở về xe riêng. Cô cũng không cố ý giấu diếm thế nên chẳng bấy lâu sau cả đoàn phim đều biết anh rể quốc dân đến thăm ban.
Tạ Lan Thâm không muốn làm phiền Khương Nại lúc cô quay phim nên rất ít khi xuất hiện ở phim trường, muốn tình cờ gặp anh chỉ có thể đến con phố ẩm thực náo nhiệt của Hoành Điếm.
Nguyên nhân chẳng đâu xa, cả ba bữa ăn của Khương Nại đều do Tạ Lan Thâm phụ trách. Chưa đến giờ cơm anh đều sẽ đích thân đi một vòng các nhà hàng lớn ở Hoành Điếm, đặc biệt mời đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn dinh dưỡng đem về cho cô, sau đó lại đến siêu thị mua ít trái cây tươi, thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn hình tượng người đàn ông đảm đang ở nhà.
Theo cách nói của những người thường ngày quan sát trong đoàn phim thì không ngờ cuộc sống bình thường của một ông lớn đỉnh cấp trong giới nhà giàu lại đơn giản như vậy, mọi chuyện đều tự mình thực hiện, không hề có chút đãi ngộ đặc biệt nào.
Bận rộn liên tục mười ngày, vì để bù đắp cho sự vất vả bấy lâu nay của Tạ Lan Thâm nên sau khi quay phim xong vào ngày thứ tư, Khương Nại giao con gái ngoan ngoãn cho Trì Châu ở đoàn phim bên cạnh. Còn cô và Tạ Lan Thâm sẽ có nửa ngày được hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.
Trước tiên hai người đi dạo phố ẩm thực, sau đó còn mua hai vé xem phim loại ghế đôi tình nhân.
Khương Nại nghĩ kỹ lại thì hình như cô và Tạ Lan Thâm chưa từng hẹn hò chính thức. Vì vậy đi xem phim với nhau cũng như quay về cảm xúc lúc mới yêu. Cô vừa nắm bàn tay ấm áp của người đàn ông, vừa nhỏ tiếng nói: "Hình như chúng ta chưa từng đi rạp chiếu phim cùng nhau?"
Tạ Lan Thâm đặt bỏng ngô và đồ uống sang một bên, nghiêng đầu qua nhìn nhắc nhở cô: "Trong nhà có rạp chiếu phim mà".
Khương Nại cảm thấy không giống nhau. Cô thích cảm giác cùng Tạ Lan Thâm ngồi trong rạp phim công cộng bởi phụ nữ đều khá cảm tính.
Còn đối với Tạ Lan Thâm, sau khi đèn trong rạp tắt ngấm, anh nghiêng người qua nắm lấy bàn tay mềm mại của Khương Nại, thỉnh thoảng sẽ đút đồ ăn cho cô, thấy cô cười thì áp lại gần đòi một cái hôn.
Nửa bộ phim trôi qua, cần chiếm được thứ tiện nghi gì ở chỗ cô thì anh đã đều chiếm được.
Nửa sau bộ phim thì họ không xem tiếp được nữa bởi mọi người trong rạp nghe thấy có tiếng trẻ con khóc ở hàng ghế sau.
Khương Nại tựa đầu trên vai Tạ Lan Thâm, hàng mi khẽ động, nghiêm túc xem phim một lúc cho đến khi nghe thấy lờ mờ ai đó nói rằng có người lén chụp ảnh mà quên không tắt đèn flash khiến đứa trẻ bị dọa sợ.
Tiếng khóc này nghe rất quen tai.
Khương Nại không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nói với Tạ Lan Thâm: "Con gái nhà chúng ta cũng khóc như vậy đấy".
Tạ Lan Thâm rất tán thành gật đầu: "Ừ".
Một giây sau...
Đúng lúc vợ chồng hai người quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy Tiểu Quan Âm đang nước mắt lưng tròng nằm úp trong ngực Hề Vạn Thanh.
...
Chưa hết phim mà bọn họ đã rời khỏi rạp. Khương Nại không ngờ có thể đụng trúng Trì Châu và Hề Vạn Thanh cũng đưa Tiểu Quan Âm đi xem phim.
Vốn dĩ đèn đóm mù mịt, chẳng ai nhìn ra được ai với ai nhưng chỉ một tiếng gọi hùng hồn 'chú ảnh đế' của Tiểu Quan Âm mà khiến mọi người xung quanh đều nhận ra.
Bên ngoài trung tâm thương mại, lúc này Tiểu Quan Âm đã nhìn thấy cha thì không thèm người đàn ông nào bế nữa, bàn tay nhỏ xíu ôm cổ Tạ Lan Thâm, khóc rất thảm thiết. Đôi mắt long lanh to tròn ngập nước đáng thương vô cùng, lau nước mắt xong lại khóc tiếp, cuối cùng tóc mái cũng bị khóc đến ướt đẫm.
Tạ Lan Thâm dỗ ngọt con gái rất lâu, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên bờ vai run rẩy của con gái.
Bên này, Trì Châu xấu hổ xin lỗi Khương Nại: "Đều trách em và Hề Vạn Thanh không chú ý có người chụp trộm".
Khương Nại