Editor: Bèo
Trì Châu xuất hiện áp đảo cả một dàn người đẹp trên thảm đỏ, qua nửa đêm chương trình mới kết thúc. Cô không kịp thay lễ phục, cứ thế lên xe bảo mẫu trở về căn hộ ở trung tâm thành phố.
Ánh đèn đường lập lòe bên ngoài cửa sổ, cô hạ của kính xuống, cơn gió lạnh thổi bay mái tóc đã dài đến vai. Người đại diện Chung Cát Tinh quay đầu nhìn: "Anh cảm thấy em để tóc dài cũng rất đẹp".
Trì Châu sờ đuôi tóc sắp dài quá vai nói: "Phiền phức lắm".
Cô vốn dĩ có khuôn mặt nhỏ nên không muốn tóc tai che mất đường nét khuôn mặt. Chỉ khi đóng phim cổ trang cô mới mang một bộ tóc dài, còn bình thường đều để tóc ngắn vén sau tai, lộ ra khuôn cằm nhỏ tinh tế.
Giờ đây cô ấy đã là một nữ tinh tinh nổi tiếng rất được công nhận.
Điều này không khỏi khiến Chung Cát Tinh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Trì Châu. Anh ta cảm thấy cô từ trên xuống dưới hệt như một đóa hoa bỉ ngạn, xương cốt mang theo sự dẻo dai, bản tính không chịu thua ấy khiến con đường làm minh tinh của cô càng ngày càng suôn sẻ. Giờ đây, dù tuổi còn trẻ mà cô đã thành công lấy được hai giải ảnh hậu quý giá.
Đi được nửa đường, Chung Cát Tinh nhắc đến chuyện công việc: "Nhan gia gửi cho em một tấm thiệp, muốn mời em tham gia một hoạt động từ thiện. Nghe nói Nhan gia rất thanh cao quyền quý, hiếm khi giao thiệp với người bên ngoài. Sao em lại có quan hệ với dòng dõi thư hương như nhà họ vậy?"
Trì Châu hơi khom lưng tháo giày cao gót, thoải mái dựa ra ghế sau, đúng lúc chuẩn bị mở máy tính bảng lướt weibo xem bình luận về tạo hình lễ phục của mình hôm nay thì nghe thấy câu hỏi của người đại diện. Cô ngẩng đầu lên, nghĩ ngợi mất mấy giây.
Cuối cùng, đôi hàng mi hơi nhăn lại nói với người đại diện: "Em cũng không biết. Anh Chung à, anh nói xem có phải người nắm quyền ở Nhan gia nhìn trúng em rồi không?"
Chung Cát Tinh: "......"
Sao có thể được chứ, em và ảnh đế xào couple đầy rẫy trên mạng kia kìa, người ta sớm biết em là hoa đã có chủ.
Trì Châu rất nghiêm túc phân tích với anh ta: "Nửa năm trước chẳng phải em có tham gia một tiệc đấu giá hay sao? Sau đó Nhan Quán Ngọc kia chủ động đưa danh thiếp cho em, còn nhiệt tình tự giới thiệu xuất thân, nói anh ta là người nắm quyền của Nhan gia... Anh nghĩ kỹ xem, vô duyên vô cớ nói chuyện này với một nữ minh tinh làm cái gì?"
"Còn nữa, ba tháng trước anh ta lại gặp được em, nói là lão thái gia mừng thọ, muốn mời em đến Nhan gia dùng bữa cơm tối".
"Em đi rồi hả?"
"Em đây còn chưa bị úng não nhé, đi làm gì? Biểu diễn cho già trẻ lớn bé Nhan gia xem một màn ca hát nhảy múa hay gì? Đương nhiên là em lấy lý do công việc bận rộn để từ chối. Nhan Quán Ngọc còn tỏ vẻ tiếc nuối nói mong lần sau sẽ có cơ hội. Đúng là gặp ma rồi, con gái của người này còn lớn bằng em rồi ấy chứ, tuyệt đối là có ý đồ gì đó đối với em".
"......"
"Em vẫn rất kén chọn đấy nhé. Tuy Khương Nại nói với em Nhan gia là một gia tộc rất có danh tiếng, lão thái gia cũng có rất nhiều học trò, ngay cả Tạ Lan Thâm cũng muốn sắp xếp con gái bái ông ấy làm thầy... nhưng mấy thứ này đâu có dính dáng gì đến em. Không lẽ Nhan lão muốn nhận em làm học trò? Em đây sợ nhất là giao lưu với mấy người văn hóa đầy mình ấy".
Chung Cát Tinh thấy cô chẳng hề khiêm tốn, khóe mắt giật giật: "Người nắm quyền của Nhan gia theo đuổi em, em không dao động hả?"
Người xung quanh đều biết mong ước lớn nhất của Trì Châu là được gả vào nhà giàu, cô cứ tâm niệm ý định này từ lúc ra mắt đến nay. Sau khi công khai tình yêu với Hề Vạn Thanh, cô còn đùa vui với người hâm mộ: "Con đường gả vào nhà giàu hết hy vọng rồi, chỉ có thể đi đường vòng tự cứu lấy mình, liều mạng vì sự nghiệp để biến bản thân thành một nhà giàu thôi vậy".
Trì Châu hơi rối rắm nói: "Anh nói thế khiến em hơi động lòng rồi đấy... chậc chậc... thế ảnh đế ế vạn năm kia của nhà em biết làm sao".
Chung Cát Tinh trợn tròn con ngươi đầy lòng trắng, thầm nghĩ cô lại bắt đầu diễn rồi đấy.
...
Nửa đêm nửa hôm, xe bảo mẫu dừng trước một tiểu khu, Chung Cát Tinh đích thân đưa Trì Châu lên lầu.
Trước khi đi, anh ta không quên dặn dò Trì Châu nghỉ ngơi hai ngày, lịch trình công việc tuần sau sẽ được gửi qua email cho cô ấy.
Trì Châu đi thảm đỏ mệt hết cả buổi tối, sớm đã không muốn nghe thêm mấy lời rườm rà của người đại diện, hời hợt ậm ừ mấy câu rồi vào phòng.
Ba bốn tháng trước cô đều cắm rễ trong đoàn phim, vất vả lắm mới đến ngày đóng máy, sau đó lại bận rộn đủ các loại hoạt động thương vụ, tính kỹ thì gần nửa năm nay cô không trở về căn hộ.
Trì Châu bật chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, bộ lễ phục của thương hiệu nổi tiếng dần tuột xuống, vứt trên sô pha bọc da thật màu đen, bước chân trần vào phòng tắm.
Đợi tắm rửa sạch sẽ, cô khoác một chiếc áo tắm mềm mại đến chiếc ghế quý phi đặt cạnh cửa sổ toàn cảnh, thư thái chợp mắt một lúc.
Mười phút sau, Trì Châu đứng dậy chuẩn bị đi sấy tóc, kết quả có tìm thế nào cũng không thấy máy sấy.
Cô đứng trước tủ đồ nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng đi lấy điện thoại tìm số đầu tiên trong danh bạ gọi một cuộc.
Mấy giây sau, giọng nói bình đạm của người đàn ông đầu dây bên