Editor: Bèo
Nửa đêm, Trì Châu vừa tắm xong mặc chiếc áo choàng ngủ, ôm gối ngồi ở mép giường. Vạt áo trước ngực hơi mở lộ ra bờ vai và làn da trắng như tuyết ẩn hiện dưới ngọn đèn vàng ấm áp, toàn thân mang lại cảm giác đẹp đẽ vô cùng.
Lúc không nói chuyện, Trì Châu quả nhiên rất xứng với bốn chữ 'mỹ nhân như họa'.
Hề Vạn Thanh cũng tắm xong rất nhanh, lấy một hộp thuốc bôi ngoài da bước đến trước mặt cô.
Thân hình anh chắn mất ánh sáng. Đôi tay đang nghịch điện thoại của Trì Châu chợt dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy áo ngủ được vén lên, mùi thuốc thoang thoảng, mát lạnh bôi lên vùng eo.
Người đóng phim nhiều năm đều tích trữ rất nhiều loại thuốc chữa vết thương ở lưng eo hay mấy thứ đồ đại loại vậy. Lúc Trì Châu đứng lên, cảm thấy đúng là đau tận mạng.
Cho dù eo có bị thương một chút nhưng có thể chống đỡ bằng sức mạnh từ xương cốt, thầm nghĩ nhịn một lúc là sẽ qua.
Rất ít người giống như Hề Vạn Thanh, quan tâm người ta mà chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp bôi cho cô loại thuốc hữu hiệu nhất.
Trì Châu buông điện thoại xuống, chủ động đến ôm vai anh, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh mãi vẫn không đủ, không biết vì sao xúc động lại kéo đến đột ngột như vậy. Cô cố ý cắn một cái vào xương quai xanh của anh, dùng hết sức lưu lại một dấu vết.
Hề Vạn Thanh ấn nhẹ đầu cô, giọng nói trầm thấp: "Em cầm tinh con sói hả?"
Trì Châu chính là cố ý muốn để lại dấu vết trên người anh, làm xong còn mạnh miệng nói: "Thưởng cho anh đấy".
Hề Vạn Thanh không so đo với cô, ôm người nằm lên chiếc giường lớn.
Anh điều chỉnh ánh sáng tối dần, chỉ có thể nhìn ra đường nét lờ mờ trên khuôn mặt. Bờ môi nhẹ nhàng rơi trên đôi mắt cô, tiếp tục men xuống dưới đỉnh mũi và khóe môi.
Trì Châu nghĩ thầm bản chất đàn ông lớn tuổi đúng là vẫn rất dính người, mới xa nhau hơn nửa tháng, vừa vật lộn một trận mà giờ đây anh lại dịu dàng vuốt ve thêm một phen.
Nào có giống như người bình thường làm xong thì hút thuốc, còn anh thì một là kéo cô làm tiếp, hai là làm cho đến khi ngủ mới chịu dừng.
Trì Châu cũng có qua có lại, ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay anh, hỏi rất ân cần: "Có cần em tìm cho anh điếu thuốc không?"
Hề Vạn Thanh nói không cần, đè tấm lưng mỏng manh của cô nói: "Ngủ ngoan nào, đừng làm loạn".
Trì Châu chỉ còn cách tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, yên lặng không đến ba giây, cái tay lại không chịu an phận: "Gần đây anh tập thể hình hả? Có thêm hai múi cơ bụng này... hắc hắc... vị ảnh hậu họ Lục kia đúng là có phúc mà".
"Sao em không nói chính mình có phúc đi?"
"Người sớm tối ở đoàn phim cùng anh ba tháng liền lại đâu phải là em... Cái tên trời đánh Tiết Kinh Võ làm phim đến chừng mực nào thế? Hử? Có giống như em nằm trong ngực anh, gối đầu lên tay anh thế này không?"
Hề Vạn Thanh nhắm hai mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Ba cảnh thân mật".
Trì Châu nghe xong, trong lòng không biết nghĩ cái gì, chỉ kéo dài một chữ: "Ồ".
Sau đó cô còn bày ra dáng vẻ truy hỏi đến cùng: "Thế anh tự do phát huy hay là diễn theo kịch bản?"
"Kịch bản".
"Ba cảnh như thế nào?"
"Phòng tắm, trên xe và hồ bơi".
"......" Được lắm, còn sắp xếp mấy địa điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác đâu vào đấy cả rồi.
Trì Châu lại nói: "Thế tình cảm tốt đó, nghe nói Lục Văn Nhân còn được bình chọn là nữ minh tinh quyến rũ nhất, ngày nào cũng mua doanh tiêu hào tâng bốc vóc dáng của cô ta, chân dài này nọ... Anh hy sinh một chút cùng cô ta khỏa thân dưới nước... sức mua phòng vé chắc chắn sẽ rất cao".
Hề Vạn Thanh mở mí mắt, tầm mắt rơi trên khuôn mặt nói một đằng nghĩ một nẻo của cô: "Rộng lượng vậy hả?"
Trì Châu nhếch miệng cười: "Cảm động rồi hả? Bây giờ có phải anh phát hiện em là cô bạn gái vừa dịu dàng vừa lương thiện, chạy tám dặm mười phương cũng không tìm được đúng không..."
Thấy cô tự khen, Hề Vạn Thanh tự nhiên thuận theo tiếp lời, bờ môi khẽ mở, không hề rào trước đón sau nói: "Ừ, chúng mình kết hôn đi".
Vốn dĩ Trì Châu còn cả rổ câu dùng để khen bản thân nhưng bị một tiếng kết hôn của anh chặn lại.
Không khí yên lặng ít lâu, cô lấy lại tinh thần, cười ngượng ngùng: "Gì thế, không phải anh cảm động đến mức này đi chứ".
Thấy cô muốn lùi lại, cánh tay của anh áp lấy tấm lưng cô, dễ dàng kéo người giam trong vòng tay, giọng nói vẫn không đổi: "Bị dọa đến phát run rồi?"
Trì Châu định nói cô nào có run rẩy nhưng cảm thấy hình như mình run thật, lời nói ra chắc chắn không đủ sức nặng.
Cô đành cười ha hả, nói bản thân mệt rồi, ý đồ chuyển chủ đề.
May mà Hề Vạn Thanh không truy hỏi đến cùng cô có bằng lòng kết hôn hay không, nửa đêm sau đó miễn cưỡng coi như trôi qua một cách bình an vô sự.
...
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Trì Châu cực kỳ muốn ngủ tiếp, ôm chặt chiếc gối không muốn dậy.
Trong lúc này Hề Vạn Thanh đã dậy ra ngoài một chuyến, đến lúc quay về anh vẫn thấy Trì Châu khóa mình trên giường. Anh cúi người xuống, đầu gối quỳ trên mép giường, vươn tay đến ôm cô dậy: "Lần này nghỉ ngơi bao lâu?"
Trì Châu buồn ngủ đến mức không nhấc được mí mắt lên, vậy mà vẫn nói chuyện được với anh: "Ừm, mấy ngày gì đó".
Quay xong bộ phim mới, cô còn phải xem một đống kịch bản, còn có mấy hoạt động thương vụ phải tham gia, bận tối tăm mặt mũi.
Hề Vạn Thanh đụng nhẹ vào thái dương cô, nói nhỏ: "Thời gian vậy là đủ rồi".
Lời nói vào tai, Trì Châu cố hết sức mở mắt nhìn anh. Ánh nắng sớm lách qua cửa sổ, gương mặt cực kỳ tuấn tú. Cô nâng ngón tay lên chiếm chút tiện nghi, miệng hỏi: "Để làm gì, không phải bắt cóc em đi Cục Dân chính đấy chứ?"
Tối hôm qua cô chưa chuẩn bị tâm