Từ lúc Trần Hạo khuyên a hãy quan tâm đến cô, trong lòng nghỉ là không bao giờ nhưng trái tim lại không nghe theo, cứ mỗi tối ở doanh trại sau khi huấn luyện kết thúc, về phòng nghỉ a đều mở camera xem.
Hình ảnh cô ngồi học tại phòng khách mỗi ngày như đã cấm rễ vào trong tâm trí anh.
Tối nay cô đi học nhóm với mấy người bạn cùng lớp nên về trễ, cô đã nhắn tin báo là đi học về trễ nhưng a vẫn xem camera đợi cô về.
Cô mệt mỏi vào nhà đi thẳng về phòng, nằm lên giường đánh một giấc tới sáng.
Thấy cô mệt mỏi, trong ánh mắt anh có phần lo lắng, không yên tâm
- Alo Phương, Uyển Nhi e ấy không khoẻ sao?
- Dạ, e ấy hơi mệt!
- Ừ, pha cho e ấy 1 ly sữa ấm giúp tôi
-Dạ
Chị Phương đi pha sữa nhưng trong đầu luôn nghỉ hôm nay cậu chủ bị ma nhập sao mà quan tâm cô chủ vậy.
Đang vào cuối kỳ thi, cô rủ 2 đứa bạn lại nhà mình ôn bài, những hành động cười nói và đùa giỡn của cô đều lọt vào mắt anh.
Cô học đến tối muộn, màn hình điện thoại hiện tin nhắn, nhìn dòng chữ tên người gửi làm cô giật mình “ Đừng thức khuya quá, nhớ giữ sức khoẻ”, đọc dòng tin này miệng ai đó cong lên quên đi cả mệt mỏi, anh ấy quan tâm tới mình, đã trả lời nhắn của mình.
Theo lời anh đã căn dặn thì tối nào chị Phương cũng pha cho cô 1 ly sữa ấm buộc cô uống hết và nói đó là lệnh của anh.
Cô bạo gan nhắn “ anh ơi, anh đừng bắt em uống sữa nữa nhe, e ngán lắm”, anh không trả lời, không biết là anh không đồng ý hay là không thấy tin nhắn, cô đành chịu.
Theo quy định của trường thì mỗi sinh viên bắt buộc phải hoàn tất khoá huấn luyện quân sự 15 ngày thì mới đủ điều kiện lên năm 2.
Bên anh nhận được lệnh điều động của cấp trên cử người xuống huấn luyện cho sinh viên khoá này, a biết được cô là sinh viên khoá này nên muốn làm cho cô bất ngờ.
Cô đã được nghe phổ biến quy