Ngày hôm sau.
- Hôm nay cậu không cần phải đưa tôi về đâu! Hôm nay tôi phải....!đi đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu nướng.
- Gì chứ? Rõ ràng là cô có thể nhờ đám người hầu ở nhà mà! Nhưng...!mua gì mà tôi không theo được vậy?
Mã Hải có chút bực tức vì...!hình như đang xem anh là một cái đuôi phiền phức.
- Ha ha! Cũng không phải thứ gì to tát.
Chỉ tại....!Mã Hải này...!cậu cứ đi theo tôi suốt làm tôi có chút....!cảm thấy ngột ngạt.
Quả nhiên là vậy ha! Nhưng có thể trách cậu được sao? Là do...!bạn trai thân yêu của cô đã ra lệnh cho anh vậy mà.
- Được thôi! Vậy tôi không thèm theo cô nữa, nhưng, có chuyện gì thì phải gọi cho tôi liền nha!
Chứ cô mà mất một cọng tóc thì đời tôi xem như xong!
Thế là Mã Hải đã rời đi!
- Mình vừa học được một món mới từ dì Mai.
Nhất định mình phải học được nó để vài ngày nữa Thời Niên về mình sẽ nấu cho anh ấy.
Cũng không biết anh ấy có thích không nữa!
Xem ra Tự Ninh đang rất phấn khởi nhỉ!
...----------------...
Đến siêu thị, Tự Ninh đã dùng số tiền đầu tiên mà mình kiếm nước mua những thứ tươi ngon nhất cho bữa tối.
Dường như, cô đã đặt hết tình cảm của mình vào đó.
Ở phía trước siêu thị, Tự Ninh đang đứng ở lề đường muốn đón taxi.
Hiện tại cũng chỉ mới sáu giờ mà thôi, nên chắc chút nữa cô sẽ đón được xe.
- Ủa! Tự Ninh?
À! Trùng hợp, anh bác sĩ cũng vừa mới đi ra từ siêu thị.
- Vương thiếu? Anh....!đến siêu thị làm gì vậy?
- Thò tôi là một người tự lập mà.
Ở riêng nên đương nhiên phải mua nguyên liệu tự mình nấu nướng.
Nhìn thấy Tự Ninh tay xách nặng và hình như cô đang đón xe taxi, nên anh chợt ngõ lời.
- Hay là tôi đưa cô về ha?
Hả?
- À! Không! Không cần đâu, tôi có thể tự về, không cần làm phiền anh đâu Vương thiếu.
Tự Ninh vội vàng xua tay.
- Thôi nào! Đi! Tôi đưa cô về nhà!
Nhưng hình như là lời từ chối của Tự Ninh không hề có tác dụng.
Anh cứ vậy mà kéo tay cô đến bãi giữ xe.
- Này! Thật sự không cần đâu mà!
...----------------...
Trên xe.
- À! Cảm ơn anh nha!
Tự Ninh gượng gạo cười cảm ơn Vương Tề Mặc.
- Ha! Thôi khỏi! Không cần cảm ơn đâu! Vì...!trông cô đâu giống là một người đang cảm kích! Có phải cô cảm thấy tôi phiền và tùy ý lắm không?
Tự Ninh chỉ cười mà không nói gì.
...----------------...
Về đến trước biệt thự của Cung Thời Niên.
Vương Tề Mặc xuống xe và vòng qua mở cửa xe cho Tự Ninh.
- Cảm ơn anh! Anh...!có muốn vào trong uống ly nước không?
Chợt, Tề Mặc nhếch mép lên, không cần đâu, tôi...!không dám vào nha của "chồng" cô đâu!
Hơ hơ!
- Anh đừng đùa tôi nữa mà!
Vương Tề Mặc mở cửa xe ra và cười tạm biệt Tự Ninh trước khi lên.
- Tôi về đây!
Cạch!
Brừm! Brừm!
...----------------...
Bên phía Cung Thời Niên.
- Anh xem gì mà có vẻ