Phó Tự Ninh từ từ bước chân xuống cầu thang với sự ngỡ ngàng và ánh mắt kì lạ của Dì Mai.
Bọn người hầu kia cứ tưởng rằng cô đã chết từ hôm qua rồi, cho dù không chết thì ít nhất cũng phải bị đuổi việc chứ? Sao còn được toàn thây thế này? Không những vậy còn đi từ trên lầu xuống nữa, quá kì lạ rồi!!!
Riêng Nguyệt Nguyệt thì khác, cô ấy vừa nhìn thấy Tự Ninh đã cười tươi như hoa, hình như là rất nhẹ nhõm.
Cũng phải thôi! Tối qua Nguyệt, cứ thắc mắc không biết Tự Ninh đã đi đâu.
Có phải là đã bị gì rồi không.
Làm cô gái này phải lo lắng một phen, bây giờ thấy Tự Ninh không sao rồi, cô rất vui.
Cơ mà, cũng rất ngạc nhiên giống bọn họ.
Không hiểu tại sao cô lại đi xuống từ trên lầu.
Cô đã ở trên đó cả đêm sao?
Vừa bước xuống lầu thì dì Mai đã nghiêm nghị bước đến.
- Nữ chủ nhân! Tự Ninh! Tôi không ngờ cô là một người thích trèo cao như vậy đó! Tôi cứ tưởng cô là một cô gái đúng đắn nên mới được Mã Hải đưa đến.
Ai mà có ngờ....
Trong ánh mắt của dì Mai chứa đầy nỗi thất vọng.
Hả? Bọn người hầu bị sững sốt! Lúc nãy bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ chủ nhân? Ai? Cô ta? Sao?
Thoáng nhìn qua thì không thấy nhưng nhìn kĩ thì....
Dấu hôn trên cổ cô ta!!!! Là do ông chủ để lại!? Rõ ràng là mình muốn hại cô ta mà, rõ ràng là mình muốn ông chủ....!Nhưng, tại sao lại thành ra thế này? Không phải là mình đã giúp cô ta biến thành chủ của mình rồi đấy chứ?
Phó Tự Ninh nhìn vào đôi mắt già nua đầy dấu hiệu của thời gian đó một cách bình tĩnh.
Không giải thích mà cô cũng lười giải thích.
Cho dù sự thật là cô bị người khác hãn hại nhưng vẫn còn một sự thật khác đáng nhìn nhận hơn nữa.
Là chỉ trong một đêm Tự Ninh đã biến thành nữ chủ nhân trong căn nhà này, nó chứng minh điều gì?
Nó chứng minh thân thể của cô đã không còn trong trắng nữa, nó đã được dâng hiến cho ông chủ của căn biệt thự này.
Và điều đặc biệt là cô đã không phản kháng lại anh ta, cô thật sự thích điều này và không phản kháng!!!!
À! Đúng vậy! Cô yêu anh nên không muốn phản kháng là đúng rồi.
Được người mình yêu dòm ngó đến