Cô và người hầu trong biệt thự này vốn đã không có quan hệ tốt rồi, bây giờ, cô còn trở thành nữ chủ nhân nữa, cái quan hệ ngang hàng giờ đây lại biến thành chủ tớ, càng khiến cho bọn họ ghét cô hơn.
Không khí trong căn biệt thự này càng lúc lại càng trở nên u ám hơn, bọn họ dường như không thèm để ý đến cô.
Phó Tự Ninh cô là không khí...!hay là...!tàng hùnh mà họ lại không thấy vậy?
Sự buồi tủi, cô đơn trong phút chốc lại ập đén bên Tự Ninh.
Lúc này, cô thật sự rất thèm được khóc, nhưng thôi, cho dù có thèm thì cũng phải nhịn, vì khi cô thật sự khóc rồi...!cũng chính là lúc cô trở nên yếu đuối và dễ bị bắt nạt.
Nhưng Phó Tự Ninh thật sự không cách nào ngưng nghĩ về chuyện kiếp trước được, cứ như đang có thứ gì đó thôi thúc cô nghĩ về nó.
Nhớ đến lúc mà phụ vương yêu thương, bảo vệ cô, nhớ đến những người hầu thân cận luôn trung thành hết mực với mình, lòng Tự Ninh....!không ngừng đau thắt lại.
Cô thật sự rất nhớ cảm giác đó! Nhớ cái cảm giác được yêu thương, chiều chuộng! Nhớ cái cảm giác được ôm vào lòng!
Nhưng rồi...!cũng chỉ là nhớ mà thôi! Vì đó đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Còn bây giờ? Ha! Cô chỉ là một hath bụi nhỏ xíu bị người ta ngó lơ, ghét bỏ mà thôi!
Cơ mà nói....!cô đã như vầy mấy trăm năm rồi nên đã quen thì thật sự không đúng! Rõ ràng cô cũng là một con người làm bằng bằng thịt, sao lại...!không muốn được yêu thương, nâng niu kia chứ?
Phó Tự Ninh đang đứng ngoài vườn nhìn xa xăm thì bỗng dưng có ai đó đang quét lá cây vào chân cô.
- Cô đang làm gì vậy?
Là cô hầu gái hôm qua đã gạt cô đây mà! Chắc là cô ta đang rất bực mình vì chẳng những không hại được cô mà con khiến cho cô thăng cấp thành chủ nhân của mình nữa.
- Ha! Cô đừng tưởng rằng mình đã thật sự biến thành chủ nhân rồi.
Cô cũng chỉ là bán đi sự trong