Tự Ninh còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông đó thì hắn ta đã sấn sổ bước tới.
Ể! Anh ta giật mất tấm thẻ tín dụng trên tay cô rồi! Có tên cướp nào mà lộng hành, hiên ngang đến mức này không vậy?
Chợt, anh ta giơ tấm thẻ ra trước mặt cô.
- Tấm thẻ không hạn mức mà anh đưa cho em thì em không dùng tới, vậy mà em lại lấy của tên này sao?
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt Vương Tề Mặc.
- Cung Thời Niên! Sao anh lại ở đây?
Đôi mắt của Thời Niên , chứa đầy sát khí, anh trừng với Tự Ninh, tức giận đến mức muốn đập phá cả thế giới nhạt nhẽo này!
- Tại sao anh lại không thể ở đây? Em sợ anh nhìn thấy cảnh gì không nên thấy hay sao? Em không muốn anh nhìn thấy con người thật của em phải không? Vừa chia tay với anh chưa được mấy hôm đã đi cập bồ cập bịch!!!
Tự Ninh cũng đỏ hoe mắt nhìn anh, cô rất đau lòng vì những lời nói xúc phạm này, nhưng thôi, nếu anh muốn nói thì cứ nói.
Nếu anh ghét cô thì không phải mọi chuyện sẽ càng dễ chấm dứt hơn sao?
- Trả lại cho em!!!
Tự Ninh với tay đến tấm thẻ nhưng....!Sao người đàn ông này lại cao như vậy chứ?
- Ô! Anh hiểu rồi! Em là một kẻ tham tiền nhỉ? Cậy mà ở trước mặt anh em luôn tỏ ra không ham mê vật chất.
Rốt cuộc là nên nói em quá giả tạo hay là...!do anh không nhìn ra em đây!! Được! Em muốn thứ này của hắn phải không?
Thời Niên tức giận bẻ công tấm thẻ và quăng xuống sàn trước ánh mắt dòm ngó của mọi người.
- Em muốn...!anh có thể cho, còn nhiều hơn của tên họ Vương này!!
Cung tổng hơi thở gấp gáp, anh vội vàng lấy trong ví ra những tấm thẻ không hạn mức và đặt lên bàn cho Tự Ninh, tổng cộng là bảy tấm thẻ.
- Đủ chưa? Nếu còn chưa đủ thì anh sẽ cho em thêm! Miễn là em chịu trở về bên anh...!anh sẽ cho em những thứ mà em cần.
Nên..
em không nhất thiết phải hạ mình làm người phụ nữ của tên nhãi này đâu!
Ha! Gì chứ?
Tự Ninh giận đến mức run bần bật, tay nắm chặt lại, cô mím môi hé ra từng chữ.
- Anh quậy đủ chưa vậy!?
Nhưng dường như...!Cung Thời Niên đang phớt lờ những gì mà cô nói.
- Phải rồi! Nếu em chịu trở về làm người phụ nữ của anh thì em không những có được lợi ích đơn thuần.
Mà em còn có thể làm một bà chủ! Không phải em thích kinh doanh, bán hàng sao? Anh sẽ mở cho em một tiệm tạp hoá, thua lỗ gì cũng mặc kệ...!miễn là em thích!
Tự Ninh cô không thể nhẫn nhịn được nữa! Coi quát lên.
- Anh đã quậy đủ chưa? Chúng ta đã chia tay rồi nhưng tại sao anh không chịu buông tha cho em vậy? Được! Anh muốn khinh thường gay nhận ra bộ mặt thật gì của em thì tùy anh.
Nhưng xin anh đừng điên khùng như vậy nữa được không? Anh lăng mạ em....!vui lắm sao? Lúc trước anh bảo yêu em...! là vì...!anh nghĩ em là người như thế sao?
Đột nhiên, Cung Thời Niên lại ôm mặt cười ha ha như một thằng ngốc.
Chiết tiệt! Sao mình lại như vậy chứ? Khi tức giận lên...!mình cứ ngư biến thành quái vật, không xách nào kiểm soát được hành vi và lời nói của mình! Tại sao mình...!có thể lăng mạ và sỉ nhục cô ấy như thế! Rõ ràng, là mình biết cô ấy không phải là người như vậy, nhưng.....
- Anh đang quậy? Anh đang điên? Đương nhiên rồi, làm sao mà anh có thể chịu được cảnh này chứ.
Em chỉ vừa mới chia tay anh hai ngày thôi mà! Chỉ hai ngày, mà em đã đu cùng thằng khác rồi! Là một người đàn ông...! anh thật sự đang tức muốn hộc máu đây?
- Anh đang nghĩ, kiệu có phải em chia tay với anh là