Hàn Nhuệ là một người vô cùng tập trung vào công việc, và vốn...!anh là vậy ai ai cũng biết.
Cho dù trời có sập đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ bỏ qua những sắp tài liệu kia.
Bởi, anh là một người ham mê công việc và...!có thể nói anh tài giỏi, có chức vụ như hôm nay là nhờ "người yêu của mình" - công việc.
Nhưng, hôm nay, không hiểu tại sao anh lại không tài nào tập trung được, dường như anh đang quên lãng đi đống tài liệu ở trước mặt mà để ý đến cô gái đang ngồi ăn nhăm nhăm ở đằng kia.
Mà cũng chẳng hiểu lí do là gì, cho dù anh có muốn rời mắt khỏi cô và làm việc...!nhưng, vừa viết được vài chữ thì anh đã không điều khiển được mắt mình.
Còn cô, ha, khỏi nói luôn.
Hiện tại Tự Ninh chỉ lo ăn, cô muốn ăn thật nhanh để rời khỏi cái tình thế xấu hổ này nên chẳng còn để ý được gì đến xung quanh.
Cho đến khi Tự Ninh ăn xong và đưa mắt sang nhìn trưởng phòng Hàn thì cô mới phát hiện...!anh đang nhìn mình chằm chằm.
Vội vàng, cả hai đều thu mắt lại.
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, Tự Ninh bước đến trước mặt anh và cất giọng trước.
- Tôi ăn xong rồi! Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa trưa! Và...!nếu không có việc gì thì tôi đi trước??
Trưởng phòng Hàn vẫn chưa vội trả lời.
Đột nhiên, anh chỉ tay vào mặt cô làm cô hơi giật thót.
- Miệng cô...!còn dính hột cơm kìa!
Hả!!!
Nghe anh nói vậy, Tự Ninh vội vàng với trạng thái xấu hổ mà lau đi.
- À....
Xong, cô ngượng ngùng đến độ không biết nói gì...!vì...!cô đã thất lễ trước mặt anh ta như vậy còn gì!!
- Cô có thể ra ngoài được rồi!!
-Dạ!
Tự Ninh vui mừng vội vàng cúi đầu chào rồi chạy đi một mạch.
Cạch!!!
Cô ấy vừa đi, Hàn Nhuệ đã ngã lưng tựa vào ghế, đột nhiên, anh nhếch mép lên, nụ cười này trông hơi lạ.
- Cô ấy trông không ngốc nhưng...!hành động thật là ngốc!!!
...----------------...
...----------------...
Lúc này, Tự Ninh thay đồ rồi trở về làm việc với một tâm trạng không hề ổn định.
Cô...! vẫn có cảm giác...!kì lạ, trưởng phòng Hàn đó....!có thể xuất hiện đúng lúc như vậy sao? Cơm trưa...!cũng là do khuyến mãi hả? Còn ánh mắt kia....!anh ta nhìn cô chằm chằm là gì? Không lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?
Tự nhiên, Tự Ninh lại lắc đầu.
Không nghĩ nữa, mình không muốn nghĩ nữa, ngày đầu tiên đi làm mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vầy rồi, nếu còn tiếp tục nghĩ nữa thì đầu mình sẽ nổ tung mất!!
Thế là cô...!không nghĩ thêm gì nữa, chỉ tập trung làm công việc của mình...!nhưng.....!chẳng có việc gì cho cô làm cả.
Những công việc lặt vặt, cô...!đã làm xong vào bữa sáng rồi....!haiz, chắc là hiện tại...!cô là người duy nhất nhàn hạ trong công ty!
Đảo mắt nhìn xung quanh, không may, Tự Ninh lại chạm mắt với đàn chị Hạnh Nhung kia.
Cô ta lườm nguýt cô như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng.
Không đắt tội, nhưng, bị người ta ghét cũng không phải là điều tốt lành gì.
Haiz! Suy nghĩ lại thì...nếu cô cứ trốn tránh thì....!có ích gì, không phải hằng ngày đều phải gặp sao?
Thế là Tự Ninh quyết định cứ nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Chợt, cô ta lại nở nụ cười làm cho cô nổi hết cả da gà.
- Tự Ninh!
Còn gọi cô bằng cái giọng thân mật nữa chứ!
- Tự Ninh à! Chuyện lúc trưa chị đã xin lỗi, em cũng đã chấp nhận, thế...! chắc chị em mình đã làm lành rồi ha? Vậy...!giờ em có thể lấy giúp chị ly cà phê không?
Ô! Thì ra là cô ta có chuyện nhờ vả, tuy là lời nói nhỏ nhẹ và dễ nghe hơn lúc sáng, nhưng...!còn đáng sợ hơn là quát mắng.
- Dạ! Đương nhiên rồi! Giờ em đi ngay!
...****************...
Một lúc sau.
- Của chị đây!!
Cô ta mỉm cười, nâng ly lên nếm thử.
- Ưm...!ngọt quá rồi! Em