Đến giờ tan làm, Tự Ninh định đón xe buýt về nhà để đỡ được tiền di chuyển, nhưng, không ngờ...!lại gặp phải Vương Tề Mặc.
- Trùng hợp thật! Em tan làm rồi sao?
Trùng hợp? Nhìn thế này giống trùng hợp quá ha? Rõ ràng là anh đã đợi cô từ trước.
Mà không lẽ..
anh biết giờ tan làm của nhân viên? Suy cho cùng, chỉ có kẻ ngốc mới tin anh.
- Ô! Nhưng, sao giám đốc lại chờ ở đây vậy? Anh...!đang muốn đón ai sao?
Tề Mặc hơi nhếch mép, anh bước đến mở cửa xe ra.
- Anh chờ em đó! Đi thôi! Anh đưa em về, dù sao giờ này cũng đã trễ rồi.
Để một cô gái đi về nhà một mình không phải là vô tâm quá sao??
Nếu...! Tề Mặc đã nói đến vậy rồi Tự Ninh cũng đâu thể từ chối.
Huống chi, hiện tại anh ấy không chỉ là cấp trên của cô mà còn chủ nợ của cô, ít ra cũng phải nể mặt.
- Vậy...!cảm ơn anh trước nha!!
Tự Ninh cười gượng nhẹ nhàng bước lên xe.
Nhưng, chợt, Vương Tề Mặc lại....!kéo tay cô lại.
- Khoan đã! Chân em sao vậy? Sao lại đi cà nhắc!?
Tự Ninh hơi giật thót, cô cười cười rồi bảo với anh.
- Em...!em không sao, là do bất cẩn thôi! Về nhà em sẽ tự bôi thuốc.
Nhưng vẻ mặt của Vương Tề Mặc vẫn cứ nghiêm túc và đăm chiêu, làm cho Tự Ninh cảm thấy rất ngượng ngùng.
- Haiz! Em lên xe đi! Để anh xem xem!!
Rồi Tề Mặc bỗng nhiên dịu lại, giọng nói có phần xót xa.
Tự Ninh thấy vậy nên cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cô vừa lên xe ngồi thì Vương Tề Mặc liền ngồi xuống nâng chân cô lên xem xét.
- Vết cắt còn ứa máu và vết bỏng này là sao? Em làm gì mà chân thành ra như này?
Nghe anh nghiêm túc hỏi, Tự Ninh cứ im im không muốn trả lời, vì chuyện này cũng không phải là chuyện nên khoe khoang.
Vã lại, cho dù có bứt xúc nói ra thì cũng đâu được gì!
- Thôi được! Em không muốn nói cũng không sao.
Nhưng sau này em phải cẩn thận và trân trọng bản thân mình một chút, nếu cứ để bị thương như này thì anh...!sẽ đau lòng lắm đấy!
Đau lòng? Anh là...!đang nói đùa sao? Nhưng vẻ mặt nghiêm túc này...?
...----------------...
Đưa Tự Ninh về đến khu chung cư, cô xuống xe và cúi đầu cảm ơn anh.
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Dạo này...!em hay làm phiền anh quá! Chúc anh có một buổi tối vui vẻ, đi đường cẩn thận!
Vương Tề Mặc nghe cô nói vậy, anh cảm