Không biết ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vào giờ này vậy?!
Đột nhiên, Vương Tề Mặc lại nổi hứng đến tìm Hàn Nhuệ anh, cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.
Nhưng mà...!trong thoáng chốc, Hàn Nhuệ anh lại muốn phàn nàn.
- Mà nè! Vương Tề Mặc! Tôi nghĩ là cậu đã bị cái cô Tự Ninh gì đó dụ rồi, không thì cũng là...!bị u mê đến phát rồ.
Tôi thấy...!cô ta cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Chắc...!cũng thoại hàng ôi thiu ha!?
Nghe là biết có ẩn tình bên trong nên Tề Mặc liền mặt nhăn mày nhó khó coi.
- Ý cậy là gì?!
Trưởng phòng Hàn bắt đầu khỉnh mũi chê bai.
Giọng điệu lại càng ghét bỏ hơn.
- Cậu không biết đâu.
Cô ta khinh thường tôi ghê lắm kìa.
Bản báo cáo mà tôi giao, cô ta không làm lấy được một chữ, còn viện cớ là bận.
Ha! Chắc là...!cô ta chê công việc này quá nhàn rỗi chăng!
Không lí nào lại như Hàn Nhuệ nói, Tự Ninh không phải là một người như vậy.
Chắc chắn...!là cô ấy bận thật.
- Đừng có đoán mò mà đổ oan cho người khác, cô ấy nói bận thì chắc chắn là bận.
Tề Mặc liếc trưởng phòng Hàn như muốn uống máu tươi của anh, ghê rợn vô cùng.
- Hừ! Cậu thích cô ta, nên mới nói vậy.
Chứ cậu nói xem....!cô ta bận nguyên cả ngày luôn hả? Cho dù vậy thì ít ra cũng phải được vài dòng.
Còn đằng này....!Hừ! Là cố tình thì có...
Hàn Nhuệ nâng cặp kính của mình lên, tức giận ngã người vào thành ghế.
Nghe Hàn Nhuệ nói thì đúng là có lí.
Nhưng cô ấy vốn là một người rất có trách nhiệm, chắc chắc sẽ không qua loa, đại khái mà bỏ qua công việc.
Lúc trước, nhìn trong mắt của Tự Ninh...!mình cảm nhận được, cô ấy rất cần cái chức nhân viên ở phòng kinh doanh, cô ấy muốn tự lập, muốn học cách sống và rời xa Cung Thời Niên.
- Tề Mặc! Tôi nói cậu nghe.
Cậu thích cô ta là chuyện của cậu, tự đầu đã không liên quan đến tôi rồi.
Tôi nhận cô ta và chấp nhận trợ giúp chủ yếu là vì cô ta có tố chất.
Nhưng hiện tại....!tôi không nhận nổi một người có dã tâm cao xa như cô ta đâu, quá hống hách!!!
Hống hách!! Tự Ninh??!
- Cậu bớt bớt lại đi! Đừng có ngồi đây mà mỉa mai châm chọt Tự Ninh nữa.
Khẩu nghiệp thì coi chừng bị nghiệp quật đó!
Hả? Hàn Nhuệ anh nói gì sai!?
- Được rồi, cậu cứ chờ đi, ngày mai tôi sẽ làm rõ chuyện này.
Tốt nhất...!là cậu chuẩn bị tâm lí để xin lỗi cô ấy đi!
Rầm!!
- Xin lỗi?! Ha! Cô ta? Con mắt nhìn người của tôi chưa bao giờ sai đấy! Được, để tôi chống mắt lên mà xem....!cậu sẽ thất vọng như thế nào đây.
...----------------...
Trong văn phòng kinh doanh vẫn còn sáng đèn, và người trong đó chỉ còn một mình Tự Ninh và tiếng cạch, cạch, cạch của bàn phím máy tính.
Thật yên tĩnh và cũng khiến người ta thật tức giận.
Tự Ninh...!trầm lặng đánh máy, nhưng trong lòng thật ra cảm thấy vô cùng uất ức.
Cô không hiểu...!tại sao cuộc sống của nhiều người thì lại dễ dàng và suôn sẻ như thế.
Còn cô....!cho dù có đi đâu, có rời xa Cung Thời Niên rồi...!cô cũng luôn gặp phải trắc trở và những lời chê trách.
Liệu, cuộc sống này đã vốn như vậy hay là....!ông trời đang muốn tuyệt đường sống của một người vốn nên ở cõi chết!???
Cộc! Cộc!
Tiếng bước chân của ai đó đang vang lên trong tĩnh lặng, cơ mà dường như...!Tự Ninh...!không hề nghe thấy.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô hoảng sợ giật bắn cả người.
- Không sao, là anh đây!!
Vương Tề Mặc! Sao giờ anh ấy còn ở đây?
- Em bận gì mà không nộp bản báo cáo đúng hạn