Ở biệt thự nhà họ Cung.
Thời Niên đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.
Sau khi tỉnh dậy, anh cảm thấy mình khoẻ hẳn, không còn sốt cũng chẳng còn khó chịu trong người.
Cứ như...!anh chưa từng bệnh vậy.
Ngồi suy tư một lát, anh bỗng mấp máy môi.
- Mình đã mơ thấy cô ấy, cô ấy trong mơ còn chăm sóc cho mình.
Có lẽ...!ha...!có lẽ vì vậy nên mình mới khỏi bệnh.
Anh cười tự giễu, cảm giác như anh của hiện tại thật dễ thoả mãn, chỉ gặp cô trong mơ thôi thì đã cảm thấy vui.
Nếu là trước kia thì.....
Haiz! Nhưng...!đó là do anh gặp cô trong cơn mơ màng nên mới tưởng là mơ, chứ thật ra anh đâu biết...!mọi thứ...!đều là thật, không phải mơ.
Lạch cạch!!
Có người bước vào, Thời Niên vội vuốt tóc lên, chỉnh sửa lại trạng thái u buồn của mình.
- Cậu chủ! Con tỉnh rồi à? Có thấy khoẻ hơn chưa? Con có muốn ăn gì không cậu chủ??
Thì ra là dì Mai, trông dì ấy thật mừng khi anh tỉnh lại, có lẽ mấy ngày nay...!dì đã lo lâng cho cậu chủ cứng đầu này rất nhiều.
- Không sao! Tôi không sao cả nên dì đừng lo! Nhưng dì biết không? Tôi...!đã mơ thấy Tự Ninh.
Ha! Trước giờ...!tôi luôn mơ thấy mẹ, đây là lần đầu tiên...!tôi mơ về người phụ nữ khác đấy.
Có lẽ...!tôi đã sắp không chống lại nỗi nhung nhớ này!!
Dì Mai nghe cậu chủ xong, đột nhiên lại bị thẫn thờ đôi phút.
Thật ra dì đang phân vân.
Tự Ninh đã không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng dì không được nói với Thời Niên là cô đã đến.
Nhưng...!tâm trạng buồn thảm của Thời Niên....!có lẽ nói ra...!thì anh sẽ cảm thấy vui hơn.
- Đó...!không phải là mơ đâu cậu chủ! Là thật đấy! Tự Ninh cô ấy...!đã đến đây!
Không những không vui mà Cung Thời Niên còn lộ ra vẻ mặt "không thể nào tin nổi".
- Cậu chủ, con đừng trách.
Dì chỉ là lo lắng cho con thôi, nếu mà Tự Ninh không đến chăm sóc thì hiện tại con có còn nói chuyện với dì được không? Vã lại....!dì thấy con bé còn quan tâm con lắm, không thì...!đã mặc kệ con sống chết rồi!
Cô ấy...!còn quan tâm mình?! Điều đó...! khiến mình rất vui.
Nhưng, mình tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Bởi lẽ...!cứ ở cạnh mình thì cô ấy sẽ không bao giờ có được cuộc sống yên bình.
Và...!mình cũng không muốn cô ấy bị cuốn vào cuộc phân tranh, đấu đá của giới thượng lưu.
Tuy...!đây không phải là thời Trung cổ, nhưng, lòng người ở thực tại còn đáng sợ hơn nhiều.
Chỉ cần có quyền, có tiền và một phát súng thì....!mạng ai cũng như cỏ rác..
- Dì ra ngoài trước đi! Tôi cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Mai...!còn phải đến công ty.
Đến công ty? Cậu chủ đã trở lại rồi! Tốt quá!
- Được, vậy dì Mai ra ngoài.
Cạch!
...----------------...
Khi Tự Ninh làm xong bản báo cáo thì cũng đã hai mươi hai giờ hơn.
Đến phòng trưởng phòng Hàn.
Cô thật sự không ngờ...!anh ta vãn còn đang làm việc rất chăm chú.
Nhưng cũng vì vậy mà anh ta không thèm nhìn lấy bản báo cáo của cô dù chỉ là liếc mắt.
Cũng chả hiểu là do anh đang bận thật hay là...!vốn chán ghét không thèm để mắt nữa.
...----------------...
Tự Ninh đi lang thang trên đường, không phải là do cô...tiếc tiền không bắt taxi, mà...!vì...!cô đã nhồi lâu như vậy rồi, mỏi vai, mỏi lưng nên muốn vận động một chút.
Thế là...!cô đã quyết định đi bộ về nhà.
- Haiz! Cuộc sống này đúng là khó khăn.
Chỉ mới hai ngày đầu thôi mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi.
Nhưng, mình sẽ không vì vậy mà chùn bước đâu.
Mình...!nhất định phải cố gắng tiến về phía tương lai.
Thời này thời nào rồi? Không có đàn ông, không có tình yêu cũng có thể sống được..
Cô vừa bước đi, vừa vặn cổ và lẩm bẩm cỏ vũ bản thân.
Chợt....
- Á!!
....!có một người đàn ông râu ria trông rất đáng sợ nắm lấy tay cô rồi cười he he một cách ghê tợn.
- Này...!cô đang trên đường về nhà hả? Mới tan làm!? Chắc là hôm nay cô mệt lắm nhỉ? Hay...!để tôi giải toả cho cô...
Hình như người đàn ông này đã say bí tỉ rồi, không những vậy còn...!biến thái nữa.
Đáng sợ quá đi!!
- Buông tôi ra!! Buông ra! Ở đây có nhiều người như vậy mà anh dám làm chuyện đồi bại trêu chọc phụ nữ như vậy sao? Có tin tôi la lên không???
Cô không ngừng sợ hãi, nhưng vẫn cố cứng rắn, tỏ ra dũng cảnh mà trừng mắt hắn ta.
- Ô! Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình thôi mà! Ai nói gì đâu chứ?? Bà xã....!lại đây nào! Anh thơm một cái là hết giận ngay!!
Hắn ta...!thật đê tiện, thật lương lẹo!!
- Không!! Đừng lại gần tôi!! Cứu...
Cô còn chưa kịp hét lên thì hắn ta đã sờ soạn bậy bạ khiến cô giật bắn!!
- Không!!!
- Xuỵt! Cô đừng có hoảng.
Nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô phải sung sướng đến tận trời sao.
Không!! Không được!!
Không còn cách nào, Tự Ninh nhanh chóng lấy cái giỏ trên tay mình đập mạnh vào