Tuy hôm nay Tự Ninh không quá bận, nhưng do phải sắp xếp tài liệu cô đã quên mất buổi hẹn, khi nhìn lại thì đã trễ mất rồi.
Lúc này cô mới hớt ga hớt hải bỏ công việc sang một bên mà đi đến điểm hẹn.
Không những đã trễ mà khi cô đi đến quán ăn đã hẹn trước với trưởng phòng còn bị xe tông trúng.
Thật là xúi quẩy, nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, Tự Ninh không sao cả, cô chỉ bị trật chân.
Cố gắng lây lất mà đón taxi đến điểm hẹn nhưng cuối cùng...!kết quả có vẻ không như ý muốn..
Tự Ninh đi vòng quanh khắp quán mà cũng chẳng thấy trưởng phòng ngồi đau cả, một lúc sau, mới có cô phục vụ đi đến vỗ vai Tự Ninh.
- Cô là Tự Ninh phải không ạ? Có phải cô đang tìm một vị khách tên là Hàn Nhuệ không??
Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Đúng vậy!
- À..
vị khách đó có nhắn lại với cô là anh ấy có việc bận đột xuất nên không thể ăn trưa cùng cô được.
Nhưng anh ấy đã trả tiền cho bữa ăn rồi, anh ấy muốn mời cô một bữa ăn để tạ tội cho sự thất hẹn này.
Thế...!cô có muốn dùng bữa luôn không??
Tự Ninh nghe xong có hơi thất vọng và giận dỗi.
Nhưng nghĩ lại thì trưởng phòng anh ấy cũng chỉ vì công việc, nếu không có việc gì quan trọng thì anh ấy cũng không bỏ đi như này.
Vã lại, cô đã thành ra như thế nào rồi? Bữa cơm này, cớ sao lại không ăn?
- Vậy được, nếu anh ấy trả tiền rồi thì tôi sẽ ăn, dọn lên đi!!
Reng! Reng!
Sau khi bữa trưa được dọn lên không lâu thì trưởng phòng gọi đến.
- /Tự Ninh, anh xin lỗi em nha! Vì hôm nay sếp đến tìm anh đột xuất nên...!mới bỏ về trước./
- Không sao! Bữa cơm này em nhận rồi nên em cũng đã chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Thế...!anh cứ làm việc đi, không cần bận tâm đến em đâu!
Tút!
...----------------...
Tại Vương thị.
Thật ra vị sếp lúc nãy mà Hàn Nhuệ nhắc đến chính là ba của Vương Tề Mặc - chủ tịch của Vương thị - Vương Nhậm Hào và anh tai của Vương Tề Mặc - Phó chủ tịch - Vương Trạch.
Thật ra hai người này đến đây không có chuyện gì khác ngoài hỏi xem tình hình của Tề Mặc thế nào.
- Chủ tịch và phó chủ tịch không cần lo đâu, gần đây...!giám đốc rất là cố gắng!
Chủ tịch im lặng không nói gì nhưng Vương Trạch thì rất nghiêm túc.
- Tôi biết anh là bạn của Tề Mặc nhưng mong anh đừng bao che cho nó..
Bao che? Hàn Nhuệ đâu cần phải làm vậy? Vì anh biết rõ...!xung quanh công ty này đều có người giám sát Tề Mặc nên...!anh đâu có ngu ngốc mà nói dối.
- Cậu ấy chống đối cũng không phải chỉ vì nổi loạn mà là vì cậu ấy thật sự thích làm nghề bác